Vân Khê nói, lại dán một đợt trị liệu, bình thường chú ý một chút, đầu gối của ông ấy có thể khôi phục.

Người càng lớn tuổi, thân thể lại càng kém.

Nhưng đến bên hai vợ chồng bọn họ, tình huống hoàn toàn khác, quả thực là nhờ ăn uống đầy đủ.

Bình thường Lâm Vân Khê hiếu kính cha mẹ chồng đều lấy từ trong không gian của mình ra, hiệu quả trị liệu tất nhiên là tốt nhất.

Huống hồ, cô thường thường sẽ bưng chút thịt thái và canh bổ dưỡng đến nhà cũ bồi bổ thân thể cho cha mẹ chồng, trải qua thời gian dài điều dưỡng như vậy.

Hiện tại nhìn từ bên ngoài hai ông bà có vẻ trẻ trung, trên thực tế bệnh vặt và ổ bệnh trong thân thể cũng đều chậm rãi bị loại bỏ.

Trong lòng mẹ Cố đương nhiên là rõ ràng, chỉ là bà ấy miệng cứng lòng mềm, gặp được đồ ăn ngon luôn muốn chừa cho bọn nhỏ ăn.

Trong lòng bà ấy vẫn nhớ Vân Khê rất tốt, dù sao lòng người đều làm bằng thịt.

“Là tôi nghĩ sai rồi, chúng ta bận rộn nửa đời người xây nhà cưới vợ cho mấy đứa nhỏ. Hiện tại cũng nên hưởng phúc rồi, ông già, ông nhắc nhở cũng đúng.”

“Con cháu tự có phúc của con cháu, cuộc sống nhà bọn họ tuy rằng so ra kém người thành phố, nhưng ít ra cuộc sống so với đại đa số người trong thôn còn tốt hơn.”

Sau khi chia phòng, mỗi nhà trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn.

Vân Khê hiếu kính hai người già bọn họ là phúc khí của bọn họ, nhưng không có nghĩa vụ giúp đỡ nhà anh em.

“Chúng ta tự ăn.” Mẹ Cố cầm lấy một cái bánh bao, hai cái còn lại để sáng mai hâm nóng rồi ăn.

Thấy bà ấy hiểu được, lúc này ông Cố mới yên lòng, vẻ mặt thỏa mãn ăn bánh bao.

“Cơm nước xong cắt dưa hấu ra, để mọi người nếm thử, để bọn nó nhớ kỹ chỗ tôt của Vân Khê.”

“Được, chờ đậu phộng trong nhà thu hoạch xong đưa cho Vân Khê, mang đi ép dầu cho thông gia ăn.”

“Việc này bà làm chủ là được.”

Tuy nói trong nhà bây giờ là mẹ Cố quản lí, nhưng cũng không thể thiếu cha Cố quyết định những chuyện lớn.

Hai ông bà có thương có lượng, cho nên nhà bọn họ là số ít thôn Cố gia, sau khi đứa nhỏ lập gia đình, trong nhà vẫn tương đối hòa thuận.

Nếu hôm nay Lâm Vân Khê nghe được những lời này, cô nhất định phải cho cha chồng một lời khen ngợi nhiệt tình.

Cô hiếu thuận, nhưng cô không hiếu thuận một cách mù quáng

Là trách nhiệm của cô, cô sẽ hết sức hết lòng gánh vác, nếu như không phải, cô sẽ không vội vàng làm thánh mẫu.

Về đến nhà, Cố Gia Ngôn và Cố Gia Hào đã trở lại, đang ngồi xổm trong sân hăng hái bừng bừng trêu đùa chiến lợi phẩm của bọn họ - - một chậu nhộng ve sầu đầy ắp.

“Ngôn Ngôn, Tiểu Hôi của em không lợi hại bằng Đại tướng quân của anh.”

“Anh, đấu lại một lần nữa.”

 

Trên người hai đứa không còn chỗ nào sạch sẽ, khắp cơ thể và gương mặt dính đầy bùn, rất giống hai tượng đất nhỏ.

Lâm Vân Khê nhìn không nổi, trở về phòng lấy quần áo sạch sẽ, đuổi bọn họ vào phòng tắm tắm rửa.

“Có cần mẹ giúp không?” Nghe tiếng cười nói trong phòng tắm truyền đến.

Cô cách cửa hô, sợ hai đứa nhỏ chỉ lo nghịch nước, một hồi sẽ bị cảm.

Một giây sau, bên trong truyền đến giọng nói giòn tan của Ngôn Ngôn: “Cần mẹ giúp đỡ.”

Mẹ giúp cậu bé tắm rửa rất thoải mái, không giống anh trai, chà xát khiến mặt cậu bé đều đỏ một mảng lớn, còn nóng rát rất đau.

Chỉ có điều cậu bé vừa nói xong, trong nháy mắt miệng đã bị Cố Gia Hào bịt kín.

Cậu bé vội vàng hướng ra ngoài cửa hô: “Thím hai không nên đi vào, chúng cháu lớn rồi, không cần thím giúp.”

Ngôn Ngôn kháng nghị trừng mắt nhìn anh trai, cuối cùng Cố Gia Hào phải hứa hẹn một loạt chỗ tốt cậu bé mới chịu.

Sau khi tắm rửa xong, hai đứa nhóc sảng khoái ngồi ở trong sân hóng gió, ăn bánh bao thịt, uống chè đậu xanh, rất vui vẻ.

Lâm Vân Khê nhìn nhộng ve sầu trong chậu, hỏi.

“Hôm nay sao chỉ có hai người các con trở về, những bạn nhỏ của các con đâu?

Vẻ mặt Cố Gia Hào kiểu “Thím có ngốc không?”: “Đương nhiên là bảo bọn họ về nhà trước, hôm nay chúng ta ăn bánh bao, để bọn họ ở lại đây còn không biết lãng phí bao nhiêu lương thực.”

“Nhộng ve sầu ngâm nước không thoát xác cũng không chết được, ngày mai chúng ta hãy ăn.”

Nhìn vẻ mặt thối tha của Cố Gia Hào, Lâm Vân Khê buồn cười lắc đầu, đúng là tuy trẻ con nhưng rất hiểu biết.

Ăn cơm tối xong, Lâm Vân Khê cắt dưa hấu buổi chiều em trai mang tới, bưng ra.

Một lớn hai nhỏ ba người đang đón ráng chiều, gió nhẹ thổi qua, thích ý hưởng thụ điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.

“Thím hai, dưa hấu ở đâu ra vậy, ngọt quá.”

Cố Gia Hào trân trọng ăn từng ngụm nhỏ, cậu bé lớn như vậy thật đúng là chưa từng được ăn hoa quả mấy lần.

Ăn nhiều nhất chính là quả dại trên núi, quả có thể ăn rất ít, ít nước lại nhạt nhẽo, căn bản không thể so sánh với dưa hấu ngọt ngào.

Lâm Vân Khê nuốt miếng dưa trong miệng, cười trả lời: “Là cậu Ngôn Ngôn mang tới.”

“À, thím Hai, cháu có thể mang một miếng về nhà cho cha mẹ và chị gái ăn không, cháu tự ăn một miếng là được.” Cố Gia Hào cẩn thận hỏi.

Mẹ nó từng nói, không hỏi tự lấy là trộm, muốn dùng đồ nhà người khác phải xin phép đối phương đồng ý mới được.

Không thể không nói anh trai và chị dâu nuôi Gia Hào rất khá, ngoại trừ trẻ con nên hơi nghịch ngợm, Gia Hào rất lễ phép, có trách nhiệm, những phẩm chất này rất đáng quý.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play