Là một cái ‘Bra’ à.
Ernest Slather vừa đánh giá Thẩm Tinh Cực, vừa nghĩ thầm trong lòng.
Trong ngữ cảnh của các pháp sư, ‘Bra’ có nghĩa là “người không được Anna phù hộ,” hiểu rộng ra thì là “người không có ma lực.” Từ này khá nhẹ nhàng, không mang ý miệt thị nặng nề như những kẻ bảo thủ thường dành cho người thường. Slather cũng không có định kiến với Bra.
Nhưng cũng chỉ là không kỳ thị mà thôi.
Với tư cách là một pháp sư, Slather mang trong mình bản năng kiêu ngạo, luôn cho mình là kẻ đứng trên người khác. Thế nên, khi nhận ra Thẩm Tinh Cực chỉ là một Bra, hắn lập tức hạ thấp mức độ cảnh giác, thu lại ánh mắt sắc như thú săn mồi.
Thẩm Tinh Cực, tuy vậy, vẫn không dám thả lỏng.
Slather cố gắng chịu đựng cơn bạo động của ma lực suốt mười mấy giây. Hắn đứng thẳng dậy, tiện tay kéo tấm chăn khẩn cấp vẫn còn lơ lửng giữa không trung phủ lên người. Từng động tác của hắn trôi chảy tự nhiên như thể chỉ đang nhàn nhã cầm một ly rượu vang đỏ từ khay của người hầu tại một buổi tiệc xa hoa, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy vài giây trước tên này vừa trần truồng, mất kiểm soát vì cơn bạo động ma lực.
Slather biết rõ trước khi bất tỉnh, mình đã bị thương nặng do một đòn đánh lén từ phía sau. Đáng lý ra có thể tránh được, bởi hắn dày dạn kinh nghiệm chiến đấu và quen thuộc với những tình huống nguy hiểm. Nhưng không ai ngờ rằng nơi bọn họ dừng chân lại có khắc sẵn một pháp trận, càng không ai biết điều kiện kích hoạt pháp trận ấy là gì. Slather đã bị khóa chặt bởi pháp trận, không thể né tránh, buộc phải hứng trọn cú tấn công hắc ám ma pháp. Cơn đau dữ dội đến mức hắn lập tức ngã quỵ, mắt tối sầm lại.
Hiện giờ, xem ra mình đã bị pháp trận dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Slather cảm nhận được vết thương sau lưng đã lành lặn. Một vết thương nghiêm trọng đến thế mà lại hồi phục nhanh chóng như vậy, không rõ tên Bra kia đã làm thế nào.
“Là cậu xử lý vết thương cho tôi sao?” Slather hỏi.
Slather không dùng ngôn ngữ thông dụng của thời đại này, khiến Thẩm Tinh Cực nhíu mày, không hiểu ngay được hắn nói gì. Thấy thế, Slather lặp lại câu hỏi. Thẩm Tinh Cực mơ hồ nhận ra đối phương đang nói một thứ tiếng Anh cổ, phát âm rất lạ tai, nhưng nhờ bắt được vài từ khóa, cậu cũng đoán được đại ý.
“Anh trôi dạt đến đây theo dòng nước,” Thẩm Tinh Cực chậm rãi đáp lại bằng tiếng Anh hiện đại. “Tôi đã cứu anh.”
Slather khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú quan sát cánh tay máy bên ngoài của Thẩm Tinh Cực. Thứ này trông giống như một sản phẩm luyện kim kỳ quái. Một Bra lại có thể sử dụng được sản phẩm luyện kim sao? Có khi nào tên đó quen biết với một pháp sư nào đó không nhỉ? Slather thầm nghĩ. Hiện tại hắn không thể vận dụng ma pháp như bình thường, tốt nhất là không nên gây thù với một pháp sư xa lạ ở nơi không rõ ràng này.
Slather lại nhìn sang chỗ quần áo của mình. Thẩm Tinh Cực đã xếp gọn chúng sang một bên, nhẫn cũng để ở đó, cho thấy cậu không có ý định chiếm đoạt.
Slather giơ tay lên, chiếc nhẫn lập tức bay trở lại tay hắn.
Đây là một loại ma pháp triệu hồi đơn giản, ai từng học qua cũng biết dùng. Nhưng chỉ với một phép thuật nhỏ ấy thôi, Slather lại cảm nhận được dòng ma lực trong cơ thể mình bỗng cuộn trào dữ dội, suýt nữa lại bạo động lần nữa. Slather nhanh chóng lấy từ trong nhẫn ra một lọ ma dược, mặt không đổi sắc, rồi uống hết.
Đồng tử của Thẩm Tinh Cực lập tức co rút lại.
Nếu trước đó mình chưa kiểm tra kỹ toàn thân tên nam nhân này, có lẽ sẽ cho rằng đây chỉ là một phép thuật bình thường. Đối với các pháp sư, đừng nói là biến ra một lọ thuốc, ngay cả việc hô biến ra một đàn bồ câu cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng Thẩm Tinh Cực biết rõ: trên người tên này hoàn toàn không mang theo bất kỳ vật dụng ma thuật nào.
Vậy thì lọ thuốc đó rốt cuộc lấy từ đâu ra?
Slather đeo lại chiếc nhẫn trữ vật vào ngón giữa tay phải, lễ phép hỏi: “Đây là nơi nào vậy ?”
“NML5056592.”
“Nơi nào cơ?”
“Tinh cầu NML5056592.”
Slather im lặng vài giây rồi lại hỏi tiếp: “Xin lỗi, cho hỏi nơi này cách thành Kegalanka có xa không?”
Thẩm Tinh Cực lắc đầu bối rối. Cậu hoàn toàn có thể giải thích với Slather rằng NML5056592 là một tinh cầu không có cư dân sinh sống. Nếu nơi này không tồn tại một căn cứ phi pháp nào của con người thì đồng nghĩa với việc không có bất kỳ thành phố hay khu dân cư nào cả. Có lẽ do vốn hiểu biết của bản thân còn hạn chế, ngay cả ở ngoài tinh cầu này, cậu cũng chưa từng nghe qua cái tên Kegalanka.
Nhưng Slather lại tỏ ra kỳ quái đến mức Thẩm Tinh Cực không chắc liệu việc giải thích thẳng thắn như vậy có khiến đối phương nổi giận hay không. Trên đời luôn có những người như thế, khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, họ có thể trút giận lên người mang đến sự thật cho họ. Cái gọi là "nói nhiều dễ sai", Thẩm Tinh Cực chỉ đành giả vờ như không hiểu Slather đang nói gì.
Trên tinh cầu NML5056592, một ngày kéo dài gần 30 giờ đồng hồ. Lúc này, ngôi sao chủ vẫn còn treo cao trên bầu trời, nhiệt độ không khí dần tăng lên. Cả hai đều cảm nhận được sức nóng.
Slather e ngại rằng Thẩm Tinh Cực có thể được một pháp sư luyện kim nào đó đứng sau hỗ trợ, bèn lấy từ nhẫn trữ vật ra một túi tinh thạch ma pháp, một loại nguyên liệu luyện kim vô cùng quý giá đặt trước mặt Thẩm Tinh Cực và nói: “Cảm ơn vì đã giúp đỡ, đây là quà đáp lễ của tôi.”
Thẩm Tinh Cực cũng dè chừng Slather, vì có quá nhiều điều bí ẩn xoay quanh hắn.
Cứ như thế, hai người đều dè chừng lẫn nhau nhưng vẫn giữ được bề ngoài hòa nhã, thân thiện.
Slather nói lời tạm biệt, Thẩm Tinh Cực tất nhiên không giữ lại. Slather lấy từ nhẫn trữ vật ra một bộ quần áo mới thay vào. Thẩm Tinh Cực dùng cánh tay máy giúp hắn hạ xuống mặt đất.
Slather nhìn chằm chằm vào khoang tàu trong vài giây, thầm tán thưởng sự tinh xảo của sản phẩm luyện kim khổng lồ này, rồi xoay người bước vào vùng đồng cỏ rộng lớn vô tận.
“Chờ đã, trong rừng có dã thú đấy!” Thẩm Tinh Cực cuối cùng cũng không nỡ để mặc, liền gọi với theo.
Slather chẳng hề bận tâm đến dã thú.
Thẩm Tinh Cực tiếp tục nói: “Đến ban đêm, nhiệt độ sẽ giảm rất mạnh. Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở đây có thể lên tới 70°C.”
Đây thực sự là một thông tin hữu ích. Slather một lần nữa tỏ lòng cảm ơn. Dù hiện tại không thể sử dụng ma pháp, hắn vẫn có cách để sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này, bởi vì hắn tìm được một chiếc lều ma pháp trong nhẫn trữ vật.
Ban đầu Slather định đi xa hơn.
Nhưng không thể đi quá xa. Không khí trên tinh cầu này có nồng độ oxy thấp, khiến Slather, vốn là con người quen sống trong môi trường bình thường, chỉ cần vận động một chút đã thấy khó thở. Nhưng kiến thức của hắn lại không đủ để nhận ra nguyên nhân là do không khí loãng, thay vào đó, hắn nghi ngờ vấn đề đến từ cơ thể mình, nhất là khi các cơn bạo động ma lực thường xuyên tái phát.
Tình cờ làm sao, Slather phát hiện một suối nước nóng và quyết định dựng chiếc lều ma pháp ngay bên cạnh.
Chiếc lều ma pháp được phù phép để mở rộng không gian. Nhìn từ bên ngoài thì nhỏ, nhưng bên trong không chỉ có phòng khách, phòng ngủ, phòng đọc sách mà còn có cả phòng chế tạo ma dược.
Khi đêm xuống, nhiệt độ bên ngoài lều giảm mạnh, nhưng bên trong vẫn rất ấm áp và thoải mái.
Trên lều còn được yểm các loại bùa chú như bùa xua đuổi Bra, bùa đuổi thú dữ và bùa chống lại ác ý. Đây là lý do Slather dám ở một mình giữa rừng sâu. Hắn chẳng sợ dã thú vì nhờ có các bùa chú này, chúng sẽ tự động tránh xa chiếc lều.
Đêm đó, Slather thức trắng không ngủ, hắn muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề bạo động của ma lực.
Bên này, mặc dù Thẩm Tinh Cực đã nhận lấy túi tinh thạch ma pháp kia, nhưng không dám mang nó vào trong khoang độc lập. Khoang độc lập quá quan trọng. Dù nó đã hư hại hơn một nửa trong quá trình rơi xuống và hệ thống nguồn năng lượng chính hoàn toàn mất hiệu lực, nhưng sau khi Thẩm Tinh Cực cặm cụi sửa chữa, nhờ vào nguồn năng lượng dự phòng, ít nhất hệ thống điều hòa nhiệt độ và hệ thống lọc không khí vẫn hoạt động ổn định.
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Thẩm Tinh Cực tiếp tục ở lại trong khoang độc lập để sửa chữa. Thỉnh thoảng, lại ngẩng đầu nhìn ra hướng bãi cỏ lau qua ô cửa thoát hiểm phủ lớp pha lê vũ trụ. Không rõ đang chờ mong hay không muốn nhìn thấy bóng dáng của Slather.
Nhưng dù là mong đợi hay không, Slather cũng chưa từng xuất hiện.
Ngày thứ ba, Thẩm Tinh Cực mang theo một cây thương được cải tạo từ thiết bị phóng điện của động cơ, định rời khỏi khoang độc lập để dạo một vòng trong rừng. Đừng hiểu lầm, cậu không đi tìm Slather, mà chỉ muốn kiếm chút thức ăn. Dù vẫn còn đủ dịch dinh dưỡng, nhưng vì không biết sẽ phải ở lại tinh cầu này bao lâu, nên tốt nhất là tích trữ thêm lương thực trước khi dịch dinh dưỡng hết hạn sử dụng.
Với các chi máy móc, Thẩm Tinh Cực di chuyển linh hoạt như một con khỉ, nhảy từ cây này sang cây khác, dễ dàng len lỏi qua rừng rậm. Cậu tìm thấy một khu rừng đầy trái cây. Dù không nhận ra loại quả này, nhưng nhờ vào dấu vết của chim chóc và các loài động vật nhỏ để lại khi ăn, cậu phán đoán chúng không độc, bèn hái đầy một túi.
Sau khi hái xong, Thẩm Tinh Cực tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Khi sắp đến gần một suối nước nóng tự nhiên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an không thể kiểm soát. Thẩm Tinh Cực chợt nghĩ: Lúc rời khỏi khoang độc lập, mình có quên khóa van an toàn của nguồn năng lượng dự phòng không nhỉ? Nếu quên thì nguy to rồi…
Cảm giác lo lắng mãnh liệt đến mức bản thân lập tức quay đầu chạy về hướng khoang độc lập.
Vừa về tới nơi, Thẩm Tinh Cực đặt túi quả xuống một bên, nhanh chóng kiểm tra van an toàn.
Thật may, không có vấn đề gì.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc trời còn sớm, Thẩm Tinh Cực lại rời khỏi khoang. Không lâu sau, cậu đã quay lại gần suối nước nóng, nhưng lần này cảm giác bất an lại trỗi dậy mạnh mẽ: Sau khi kiểm tra van an toàn xong, mình có chắc là đã khóa nó lại chưa nhỉ? Không được, phải quay lại kiểm tra lần nữa!
Quay về khoang độc lập, Thẩm Tinh Cực lập tức kiểm tra van an toàn.
Tốt rồi, nó vẫn đang khóa chặt.
Trong khi thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Tinh Cực nhận ra bản thân có vẻ hơi phản ứng thái quá. Nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi, trong điều kiện sống khắc nghiệt trên một tinh cầu không người, khoang độc lập là thứ quan trọng nhất để duy trì sự sống.
Trước khi rời đi lần thứ ba, Thẩm Tinh Cực cẩn thận kiểm tra trạng thái của van an toàn, còn lẩm bẩm nhắc lại một định lý để ghi nhớ chắc chắn, như thể tự trấn an bản thân rằng mọi thứ đều ổn.
Thế nhưng khi vừa đến gần suối nước nóng lần nữa, cảm giác bất an lại bùng lên dữ dội: Mình có chắc là đã nhắc lại cái định lý đó không? Hay chỉ tưởng tượng ra thôi? Nhưng nếu lỡ đâu mình quên thật thì sao…?
Không được, không thể mạo hiểm được!
Thẩm Tinh Cực vội vàng quay trở lại khoang độc lập, chạy thẳng tới chỗ van an toàn với tâm trạng nôn nóng.
Tốt rồi, nó vẫn đang hoạt động bình thường.
Là một Bra, Thẩm Tinh Cực rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân sâu sắc.
Mình vẫn còn ổn về mặt tâm lý… đúng không nhỉ? Ừm, chắc là ổn… về cơ bản thì vẫn ổn mà, phải không?