Tối qua, sau khi hút và hấp thụ nhiều tinh khí của Thẩm ngâm phong , tu vi của ta đã tăng trưởng đáng kể. Hiện tại, ta cũng có thể sử dụng một vài pháp thuật nhỏ. Hừ ╯^╰, cứ gọi ta là hắc ma tiên tiểu nguyệt đi.
Ta sẽ dốc hết pháp lực của mình, buộc hắn phải đi qua một con đường đầy ảo cảnh, nơi đó sẽ khiến hắn nhớ lại những nỗi đau khổ nhất trong cuộc đời. Nếu Thẩm ngâm Phong phải chịu đựng bi thương, nhận lấy mọi khuất nhục, thì khi hắn giãy giụa trong đau đớn, ta sẽ khéo léo xúi giục hai câu. Như vậy, không phải là sẽ dễ dàng khiến hắn cam lòng trao trái tim cho ta sao?
Thất bại cũng không sao, mỗi ngày ta sẽ tìm cách mê hoặc hắn, quấn lấy hắn khiến hắn khó chịu, hoặc lại tiếp tục sử dụng mỹ nhân kế. Ta cực kỳ tự tin vào sắc đẹp của mình, trước đây, Thẩm ngâm phong đã từng không hề để mắt tới, nhưng lần này thì khác. Ta quả thật là một đứa trẻ thông minh.
Thẩm ngâm phong cuối cùng cũng không thể chống cự, bước vào ảo cảnh, hóa thân thành Thẩm ngâm phong hồi nhỏ rồi lại một lần nữa trải qua những năm tháng bất hạnh thuở thơ ấu.
Ta vội vàng bước theo, dùng góc nhìn của thượng đế để xem cảnh tượng thú vị này. Trước mắt ta là một ngôi làng nghèo khó, với một đám trẻ con tụ tập bên bờ sông, đang cùng nhau hát vang bài hát châm chọc:
"Thứ tạp chủng, cha ch.ết, nhà tan, mẹ thì chạy trốn, đồ Tang Môn tinh, đồ sao chổi..."