Tô Vân Nhiễu cảm thấy đầu óc mình chắc thật sự có vấn đề—người ta bảo y chờ, lại thật sự về nhà, ngồi trong sân phơi nắng mà chờ.
Dưới chân tường, trên ghế nằm, ánh mặt trời đầu đông ấm áp.
Tô Vân Nhiễu nằm một hồi suýt nữa ngủ quên, thấy trời đã ngả về chiều, y bực bội đấm nhẹ vào chiếc gối ôm trong lòng.
Vào cung mà lâu vậy sao? Chờ cả buổi chẳng thấy ai, hừ, sớm biết thế thì đã ra ngoài chơi rồi, chứ chẳng ở đây mà ngồi chờ ngài làm gì.
Bên cạnh cũng đang phơi nắng, nhị tỷ tưởng lầm tâm trạng y, thở dài nói:
“Cuộc sống kiểu này thật sự quá buồn chán... Tam Lang có phải cũng đang hối hận vì tới kinh thành quá sớm không?”
Tô Vân Đình thăm dò đề xuất:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT