Trời hãy còn sớm, xa xa còn chưa tới cuối giờ Thân, mặt trời màu cam vẫn còn treo cao trên không, đủ để chứng minh vẫn còn là ban ngày.
Tô Vân Nhiễu đưa nhị tỷ và Đình Đình trở về Khánh Đức Lâu.
Hai vợ chồng họ Vương nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc: một cô nương dáng người cao dong dỏng, lúc đi ra ngoài còn tươm tất, chỉ mới ra ngoài chưa được nửa canh giờ, giờ trở về đã thành ra bộ dạng rồng cuốn hổ lăn thế này, chẳng lẽ là đi nhầm vào lò mổ sao?
Vương Tố Nga liền giẫm chân ông chồng một cái, ngầm bảo ông đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, không thấy Vương gia cũng có mặt ở đây à?
Nàng đích thân dẫn theo Thải Linh Nhi, đi xách một chậu nước ấm, lại lấy hai chiếc khăn sạch mang tới.
Lưu Văn Anh nói một tiếng cảm ơn, vội vàng rửa sạch vết máu trên tay, trên cổ và trên mặt. Quần áo thì bó tay, chỉ có thể lấy khăn ướt lau đi lau lại nửa ngày, tuy màu máu có nhạt bớt nhưng phạm vi loang lổ lại càng lúc càng lớn.
Bộ y phục màu hồng phấn, loang lổ vết máu, thoang thoảng mùi tanh nồng. Lưu Văn Anh đã lâu không giết heo, đối với cái mùi này, thật sự là không thể chịu nổi dù chỉ một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play