Nơi gánh hát thay y phục, tẩy trang, phần lớn chỉ có người làm mới được ra vào, còn bên ngoài thì có một gian tiểu hoa thính, chuyên dùng để bàn chuyện hoặc tiếp khách.
Tô Vân Nhiễu và đám người cùng đi đã đợi được một lúc, người của Huy Âm Quán phần lớn cũng đã đến đủ cả, chỉ còn Quan Huệ Lan là chậm mãi không thấy ra mặt.
Tô Vân Nhiễu thì cũng chẳng lấy làm lạ. Đời trước y từng hợp tác với không ít minh tinh, có người thì khiêm tốn khách sáo, nhưng cũng có kẻ thích cố ý đến muộn một hai canh giờ, để làm ra vẻ mình có "giá trị" hơn người.
Đổi sang một thế giới khác, kiểu người nào mà chẳng có. Quan Huệ Lan dù sao cũng là “danh giác nhi” ở kinh thành, có chút kênh kiệu cũng là chuyện thường.
Chỉ là, đó là nghĩ theo kiểu của riêng Tô Vân Nhiễu. Ở thời đại này, danh giác nhi cũng chỉ là hạng hạ cửu lưu (loại nghề thấp kém) mà thôi.
Ngọc Cửu Tư tám phần đoán được Quan Huệ Lan chắc đã tìm được chỗ dựa mới, định nhảy sang nhà khác, cho nên mới bắt đầu ra vẻ, làm càn làm quấy. Kiểu tính toán này, đầu óc xem ra cũng chẳng được sáng suốt là bao.
Những người khác trong Huy Âm Quán đại khái đều hiểu rõ trong lòng, ai nấy nhìn nhau, vừa lo vừa giận, chỉ sợ bị nàng ta liên lụy. Dù nàng ta có làm giá thì cũng thôi đi, nhưng đừng khiến cả bọn bị kẹt ở Bách Nhạc Viện không có đường lui mới phải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play