Đào Hoa Trấn cách kinh thành chừng ba mươi dặm, nằm gần núi Tiên Hà, có suối chảy quanh, giao thông thuận tiện, địa thế cực kỳ lý tưởng.
Liêu Vĩnh Hưng đưa người đến căn nhà hai gian trong trấn, nhưng chưa vội rời đi, vì còn một số việc cần dặn dò.
Trong vườn nhỏ không lớn, cây cỏ vì mới dọn dẹp sơ qua nên mọc um tùm, thậm chí cỏ dại còn chen ra khỏi những khe đá lát sân, trông qua vô cùng tiêu điều, hoang phế. Nhìn cảnh ấy, Tô Dung Ngọc chỉ cảm thấy u ám, tàn tạ đến cực điểm.
Vừa mới được buông ra, nàng lập tức định lao ra ngoài, nhưng ngay sau đó đã bị người giữ lại.
Tô Dung Ngọc vừa khóc vừa cầu xin:
“Quản gia Liêu, xin người hãy nói giúp với tổ mẫu, nói rằng ta đã biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi! Ta muốn về lại Hầu phủ, ta không muốn sống cô độc một mình ở nơi này… ô ô ô…”
Liêu Vĩnh Hưng chỉ nhẹ nhàng thở dài. Nhìn cô nương đang khóc thương tâm trước mặt, ông hiểu rất rõ chuyện bị trục xuất khỏi tộc là quyết định không thể thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT