Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Cơ bản thì mỗi ngày Lương Nhiên đều mắng thế giới này.

Lý do rất đơn giản: cô vốn không phải là người thuộc thế giới này.

Ba năm trước, cô xuyên đến đây. Khi đó, cô vừa tròn hai mươi tuổi, là sinh viên chuyên ngành giải phẫu học, một tân binh đầy triển vọng trong giới y khoa. Nhờ nhảy lớp nhiều lần cộng với các cuộc thi chuyên môn và luận văn xuất sắc, cô cũng có chút danh tiếng trong trường.

Sau khi nhập học suôn sẻ, Lương Nhiên đã đặt mục tiêu biến đám chuột bạch trong phòng thí nghiệm của giáo sư thành công cụ nghiên cứu của mình. Có lẽ cô đã chọc giận vị thần bảo hộ chuột bạch nào đó, nên đúng vào ngày khai giảng, khi vừa nhận được thông báo nhập học, cô liền gặp tai nạn.

Chiếc xe máy điện của cô bỗng dưng mất kiểm soát, lao thẳng vào một chiếc máy ủi đất đang thi công trong khuôn viên trường. Giữa tiếng ầm vang của đất cát cuộn lên, bánh xe khổng lồ nghiền nát cơ thể cô không chút lưu tình. Ý thức biến mất rất nhanh, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô đã ở một thế giới hoàn toàn xa lạ—một thế giới tận thế.

Lúc cô xuyên đến thì nguyên chủ đã chết. Cô gái ấy nằm co ro trong một góc của một tòa nhà hoang, toàn thân bê bết máu. Xung quanh rải rác vài thi thể đã lạnh ngắt, cách đó không xa còn có ba xúc tua đứt lìa của một sinh vật không rõ nguồn gốc.

Một cô gái trạc tuổi cô ôm chặt lấy thân thể ấy, giọng nói yếu ớt, rời rạc vì mất máu quá nhiều.

Lương Nhiên cố gắng lắng nghe, nhưng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy những câu thì thầm như:

“Em gái… đừng ngủ…”

“Cố lên… đừng bỏ cuộc…”

“Sẽ luôn có hy vọng…”

Giọng nói ấy khiến người ta cảm thấy nghẹn lòng. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng vẫn thôi thúc cô đáp lại. Ngay sau đó, hơi thở của cô gái ấy hoàn toàn dừng lại.

Khi xuyên qua, cô không kế thừa bất cứ ký ức nào của nguyên chủ. Nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh xung quanh, cô đã có một suy đoán đáng sợ nhưng cũng rất cần thiết:

Cô phải tìm cách sống sót.

Cô cố gắng bò đến chỗ mấy thi thể, lục lọi ba lô của họ và tìm thấy nhiều loại ống tiêm chứa dung dịch không rõ tên. Không còn cách nào khác, cô đánh cược mạng sống của mình, tiêm từng loại thuốc vào cơ thể.

Chỉ đến khi thể lực hồi phục một chút, cô mới gắng gượng đứng dậy, mang theo cơn đói cồn cào mà rời khỏi tòa nhà hoang.

Đó là ký ức hỗn loạn nhất của cô.

Cô lang thang suốt mười mấy giờ đồng hồ, không có mục tiêu, không phương hướng. Mỗi cơn gió thoảng qua, mỗi tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô kinh hồn bạt vía.

Cô chỉ biết đi theo hướng có nhiều xác quái vật.

Bởi vì nơi có xác chết, nghĩa là đã có người từng chiến đấu, cũng có nghĩa là nơi đó có thể có lối thoát.

Cuối cùng, cô đi ra khỏi khu phế tích của thành phố, đặt chân đến một cánh đồng hoang rộng lớn, nơi chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Ở phía xa, dưới ánh hoàng hôn u ám, cô nhìn thấy một bức tường thành cao trăm mét.

Bên trên những tảng bê tông khổng lồ, những tia sáng lập lòe của cực quang phản chiếu lên bầu trời đêm.

Đó là ngày đầu tiên cô bước chân vào thế giới này.

Đó cũng là năm thứ 49 của mạt thế.

Lương Nhiên khẽ lắc đầu, dừng lại dòng hồi ức.

Cơn bão tối nay rất lớn, quãng đường từ thành thị đến trạm tàu trên đường ray bình thường chỉ mất năm phút, nhưng lần này cô đã đi suốt hơn mười phút vẫn chưa đến nơi.

Tiếng gió gào rú dữ dội, như thể muốn nuốt chửng cả thành phố. Những tòa nhà cao tầng, dù vững chắc đến đâu, cũng bị thổi đến mức rung bần bật.

Đến cổng soát vé, Lương Nhiên dùng tay áo quệt qua mặt, tùy tiện lau sạch nước mưa. Sau đó, cô ghé sát vào máy quét thẻ.

“Đinh!”

“Công dân hạng ba Lương Nhiên quét vé thành công… Đang kiểm tra tư cách sử dụng đường ray cấp A…”

Mười mấy giây sau, màn hình hiển thị dấu tích xanh kèm theo một tiếng “tích”!

“Xác nhận danh tính thành công! Chúc quý khách có một chuyến đi tốt đẹp.”

Có lẽ do nghe thấy cụm từ "công dân hạng ba", một cặp song sinh tầm bảy, tám tuổi đi ngang qua tò mò quay đầu nhìn cô.

Trẻ con đúng là không biết sợ là gì.

“Ở đây cũng có công dân hạng ba sao?”

Cậu bé đầu nấm tròn xoe mắt nhìn cô, nghiêng đầu thắc mắc.

“Cô giáo nói công dân hạng ba có gen thấp kém, không đủ tư cách ngồi cùng toa với bọn cháu mà?”

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Lương Nhiên bị hỏi câu này. Cô phản ứng rất bình tĩnh, thậm chí có phần thong dong.

“À, cô tương đối đặc biệt.”

Cô cúi người xuống, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, cười đầy ẩn ý.

“Cháu có biết chuyện đội cấp B bị ký sinh mấy ngày trước không?”

Cậu bé gật đầu ngay lập tức.

“Biết chứ! Mẹ cháu kể rằng cả năm người trong đội Thủy Phàm bị nhện dị chủng ký sinh. Trên da bọn họ toàn là nhện con bò lổm ngổm, rồi khi quay về thành phố, họ lại lây nhiễm cho mấy công dân hạng hai khác. Ai cũng chết rất thảm!”

Lương Nhiên gật đầu đồng tình:

“Đúng vậy. Cô chính là công dân hạng ba đã bắn nát đầu bọn họ.”

“Chủ thành cảm thấy kỹ thuật bắn súng của cô không tệ, liền tăng quyền hạn cho cô. Thế là cô được phép sử dụng cùng tuyến tàu với công dân hạng nhất.”

Cậu bé trợn tròn mắt, há hốc miệng, sau đó như thể sợ bị bắn nát đầu ngay tại chỗ, cậu lập tức ôm chặt lấy đầu mình.

Suy nghĩ một lúc, cậu bỗng giật mình, vội vàng đưa tay che kín huy hiệu gắn trên ngực – con chip mạ vàng biểu tượng cho công dân hạng nhất.

“Cô, cô… Cô đang lừa cháu! Dân cấp thấp không có quyền nổ súng vào bọn cháu! Trong bất kỳ tình huống nào cũng không được phép! Cô giáo đã nói thế mà!”

Lương Nhiên nhún vai, giọng điệu thờ ơ:

“Tin hay không thì tùy cháu.”

Cô hừ lạnh hai tiếng, thu lại nụ cười hời hợt rồi bước đến ngồi vào một chỗ cạnh cửa sổ.

Lương Nhiên thực ra chỉ đang dọa đứa trẻ mà thôi.

Câu chuyện cô vừa kể hoàn toàn không có thật. Cô cũng không hề mạnh mẽ như vậy.

Thể chất của cô chỉ ở mức trung bình, dù có chăm chỉ rèn luyện đến đâu, cũng chẳng thể nào chống lại công dân hạng nhất trong một trận đối đầu trực diện.

Giống như những bộ tiểu thuyết tận thế của thế giới cũ, xã hội này cũng được phân cấp chặt chẽ.

Bốn mươi năm trước, khi mạt thế vừa mới bắt đầu, một nhóm người đã tham gia thử nghiệm gen tại viện nghiên cứu. Trong số đó, có một phần mười dân số xuất hiện đột biến—thể chất của họ được tăng cường đáng kể về tốc độ, sức mạnh và khả năng thích nghi.

Đây được xem là phát hiện khoa học mang tính đột phá của thời đại.

Vậy nên, tất cả công dân còn lại đều được tiêm thuốc kích thích gen. Kết quả, nhóm một phần mười những người đột biến nhanh chóng nắm giữ quyền lực.

Họ tự xưng là công dân hạng nhất, thành lập thành phố trung tâm hay còn gọi tắt là Chủ thành, xây dựng đội chấp pháp, và sáng lập vô số đội săn giết dị chủng.

Công dân hạng hai và hạng ba không có quyền phản đối.

Bởi vì công dân hạng nhất sở hữu ưu thế tuyệt đối về thể chất.

Những kẻ đột biến về tốc độ có thể né tránh quái vật nhanh đến mức mắt thường khó nhận ra. Những kẻ có sức mạnh vượt trội thì có thể nâng trọng kiếm và đối đầu trực tiếp với quái vật mà không hề sợ hãi.

Họ băng qua những vùng đất hoang vu, dùng tính mạng để mang về những tài nguyên quý giá từ các khu vực ô nhiễm, cung cấp cho Chủ thành đang thiếu hụt trầm trọng.

Trong thế giới này, vinh quang chói lọi nhất và sự hy sinh vĩ đại nhất đều thuộc về những con người đó.

Sau ba năm sống ở đây, Lương Nhiên đã hoàn toàn chấp nhận sự bất bình đẳng được ghi rõ trong quy định của xã hội. Không chỉ chấp nhận, cô còn dần dần quen với nó.

Cửa tàu đóng lại, hệ thống đường ray bắt đầu vận hành.

Lương Nhiên duỗi người, dựa vào tay vịn cạnh cửa sổ.

Bên ngoài, hình ảnh của Chủ thành lướt qua tầm mắt cô như một cuốn phim quay chậm.

Ba vầng trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời. Ánh sáng mờ nhạt của chúng phủ lên những con phố xám xịt. Những tòa nhà hình khối kiên cố san sát nhau, trên các bức tường dán đầy thông báo về thực phẩm dinh dưỡng tổng hợp đang được bán dần với số lượng hạn chế.

Một chiếc xe bọc thép màu đen của quân đội lao vút qua trên đường ray bên cạnh. Bên trong xe, có vài thành viên của đội săn giết dị chủng đang cúi đầu lau sạch máu trên vũ khí của họ.

Khung cảnh Chủ thành gợi nhớ đến những con phố của thế giới cũ. Nhiều cửa hàng cũ vẫn giữ nguyên kiến trúc của thời trước, ngoài cửa dán những câu đối đỏ, thứ từng gắn liền với những dịp lễ tết. Chỉ có điều, nơi đây không có đám đông tấp nập, cũng chẳng có ánh đèn rực rỡ. Thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ những màn hình khổng lồ treo giữa trung tâm thương mại.

Trên màn hình, dòng chữ đen nổi bật trên nền đỏ:

“Chúc mừng kỷ niệm 40 năm công nghệ biến dị gen ra đời.”

Góc dưới bên phải có một chiếc đồng hồ đếm ngược, hiển thị số giờ, số phút và số giây còn lại cho đến khi bước sang năm thứ 41.

Vài phút sau, ánh mắt của Lương Nhiên dần thu lại. Cô nhìn vào ô cửa sổ phản chiếu gương mặt mình. Đã rất lâu rồi, cô không quan sát bản thân.

Trước đây, khi mới xuyên đến, cô gần như ngày nào cũng chạy vào nhà vệ sinh để soi gương. Nhưng bây giờ, cô đã không còn làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.

Lương Nhiên của hiện tại hoàn toàn giống với hình mẫu mà con người ở Địa Cầu từng khắc họa về các nhà nghiên cứu mạt thế: cao gầy, có phần hơi gầy yếu, tóc đen buông xõa ngang vai. Làn da cô tái nhợt vì quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, ai cũng có thể cảm nhận được khí chất có phần trầm mặc, xa cách của cô.

Tóm lại, cô trông không giống kiểu người dễ gần, cũng không phải kiểu dễ khiến người khác nhớ đến.

“Đinh ——”

“Trạm tiếp theo: Khu dân cư Hướng Dương. Hành khách vui lòng chuẩn bị xuống xe.”

Về đến nhà rồi.

Lương Nhiên thu lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đứng dậy rời khỏi tàu.

Về đến nhà, cô đơn giản tắm rửa qua loa. Một tay lau mái tóc ngắn còn ẩm, một tay đẩy cửa phòng ngủ.

Trên bàn là cuốn sổ nhật ký.

Nhưng cô không lập tức ghi lại tâm trạng của mình mà cúi xuống, mở ngăn kéo bí mật và lấy ra một cây bút.

Cô nhẹ nhàng xoay phần nối giữa ngòi bút và thân bút ba vòng.

Ngay lập tức, một tia sáng đỏ lóe lên nơi đầu bút.

Đây là một cây bút laser song dụng có tính năng ẩn giấu.

Lương Nhiên thuần thục lật về trang nhật ký trước đó, chiếu ánh sáng laser vào góc phải trang giấy.

Quả nhiên, giống như mấy trăm ngày trước, dấu tay cô đã đánh dấu bằng dung dịch mực vô hình lại một lần nữa hiện ra.

Lại là Tư Sấm.

Mỗi ngày theo dõi mà không thấy chán sao?

Lương Nhiên lặng lẽ phun ra một câu mỉa mai, quăng cây bút sang một bên rồi bắt đầu viết vào nhật ký.

“Hôm nay thật vui vẻ.”

Cô cúi đầu viết, nét chữ ngay ngắn nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.

“Sáng nay, khi nghe tin tức, tôi lại nghe thấy tên của chị gái. Tôi rất cảm kích vì mọi người vẫn còn nhớ đến Lương Điểm. Cũng biết ơn Chủ thành vì đã hậu đãi chị gái tôi, để tên chị ấy có thể được lưu truyền mãi mãi.”

“Nhưng nỗi thống khổ vẫn còn đó.”

Cô dừng bút trong chốc lát, như thể đang điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó, cô dùng lực mạnh hơn vài phần để viết tiếp:

“Tôi vẫn không thể kiềm chế cảm giác tội lỗi và những hoài niệm trong lòng mình. Ba năm qua, từng giây từng phút tôi đều hối hận. Nếu không có chị gái lợi dụng quyền lực của Chỉ huy trưởng, tôi vốn không có tư cách đặt chân vào Chủ thành, càng không thể vào viện nghiên cứu để trở thành một nhà nghiên cứu. Nhưng tôi đã quá cố chấp, cứ nhất quyết muốn theo đội Thần Hi làm nhiệm vụ.”

“Tôi chẳng giúp được gì. Ngược lại, tôi còn trở thành gánh nặng của họ.”

“Tôi tự kiểm điểm bản thân mỗi ngày. Tôi muốn chuộc tội. Nhưng hôm nay, tôi lại phạm sai lầm.”

Cô nghiêm túc viết tiếp:

“Một lần nữa, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Mỗi khi cảm thấy đau khổ, tâm trạng của tôi sẽ dao động rất mạnh. Khi đó, tôi giống như không còn là chính mình nữa.”

“Sau khi chị ấy chết, tôi luôn cố tình dùng cách tự chửi rủa bản thân hoặc công kích người khác để khiến họ chỉ trích tôi. Chỉ khi đó, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

"Tôi rất đau khổ. Mỗi ngày tôi đều rất đau khổ."

"Dường như tôi luôn làm sai điều gì đó."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play