Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Một lát sau, lòng hiếu kỳ trong cậu ta cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi.
Cậu ta rụt rè hỏi: “Chỉ huy Lương thật sự đã hy sinh để cứu cô sao?”
Lương Nhiên không trả lời.
Cô thò tay vào sâu bên trong, kéo ra từ đỉnh vây cá của dị chủng một vật hình cầu màu đỏ sẫm, to bằng nắp bình.
Khối cầu này được bao quanh bởi một lớp mạch máu dày đặc, co giãn vô cùng tốt. Điều kỳ lạ là trên bề mặt nó có đủ năm giác quan: mắt, mũi, miệng đều rõ ràng. Phần miệng phủ đầy răng nhỏ sắc bén, liên tục khép mở như đang cắn nuốt thứ gì đó. Khi chạm nhẹ, nó phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, gần như không thể nghe thấy, giống hệt tiếng khóc của một đứa trẻ đang hấp hối.
Lương Nhiên mở thiết bị ghi âm, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng:
“Trái tim của nhân ngư biến dị nằm ở vị trí cách đỉnh vây cá mười bảy centimet.”
“Điểm này cần được đặc biệt lưu ý. So với nhân ngư bình thường, trái tim của cá thể này đã di chuyển xuống dưới, không còn nằm trong khoang ngực.”
“Để tránh lộ điểm yếu, nó lựa chọn khép kín lồng ngực, nghiến răng ép chặt nội tạng đến mức gần như tự sát. Hiện tượng nhiệt độ cơ thể tăng cao đột biến, vết thương ngoài da không thể hồi phục trong khoang điều dưỡng thực chất là phản ứng tự hủy. Nó đang tự gây tổn thương với tốc độ nhanh hơn cả quá trình hồi phục của khoang điều dưỡng.”
“Vảy trên vây cá của vết nứt nhân ngư cứng hơn nhiều so với vảy ở lồng ngực. Theo thử nghiệm mới nhất, ngay cả đạn bắn tỉa A277 cũng không thể xuyên phá lớp vảy này. Tôi kiến nghị sử dụng vũ khí cận chiến có nguồn gốc từ gen người. Thay vì nhắm vào vây cá, hãy tấn công trực diện từ khoang ngực, đâm thẳng vào trái tim.”
Kết thúc báo cáo đúng lúc tan tầm.
Hoàn tất ghi chép câu cuối cùng, Lương Nhiên cẩn thận đặt trái tim của vết nứt nhân ngư vào khay nuôi cấy, chuẩn bị cho bước nghiên cứu tiếp theo.
Đúng lúc này, nhóm nhân viên phụ trách xử lý xác thí nghiệm đẩy cửa bước vào. Họ bắt đầu dọn dẹp thi thể rách nát trên bàn mổ.
Lương Nhiên cởi bỏ chiếc áo blouse trắng đã bị dính đầy dịch nhầy tanh hôi, sau đó thay một đôi găng tay mới.
Tình huống khi nãy diễn ra quá nhanh. Trái tim nhân ngư tự hủy chỉ trong vòng ba mươi giây, thậm chí cô còn không kịp thiết lập đầy đủ dụng cụ chuyên dụng.
Nhưng cũng không sao cả.
Găng tay cô đang dùng là di vật mà chị gái để lại. Chúng được chế tạo từ sợi cây biến dị, không chỉ chịu được nhiệt độ khắc nghiệt và khả năng ăn mòn, mà còn vô cùng rắn chắc. Súng đạn thông thường hoàn toàn không thể xuyên thủng. Đó chính là lý do cô có đủ tự tin để trực tiếp chạm vào nội tạng của dị chủng.
Mà nói cho cùng, sống hay chết, cô cũng không quá để tâm.
Dù sao thì… cô vốn không thuộc về thế giới khốn kiếp này. Nếu có thể chết, biết đâu cô lại có thể quay về nhà.
Sau khi thu dọn xong, Lương Nhiên xách ba lô rời khỏi phòng thí nghiệm.
Ngay khi cô bước ra ngoài, trợ lý nhỏ chần chừ đuổi theo. Cậu ta do dự hồi lâu, ánh mắt cứ mãi dán vào tay cô, muốn nói lại thôi.
Cô biết cậu ta muốn gì.
Không chần chừ, Lương Nhiên giơ tay ra, chìa thẳng về phía cậu ta.
Trợ lý nhỏ lập tức cầm lấy tay cô, cẩn thận quan sát từng ngón tay. Sau khi xác nhận không có dấu hiệu chảy máu hay vết thương nào, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta vui vẻ hẳn lên:
“Sau này đừng làm vậy nữa. Cô thực sự không trân trọng mạng sống gì cả.”
Ánh mắt cậu ta nghiêm túc hơn vài phần:
“Cô có biết không? Mạng sống của cô là do Chỉ huy trưởng Lương dùng tính mạng để đổi lấy. Chị ấy yêu thương cô, chị ấy là một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Vì chị ấy, cô cũng phải sống thật tốt!”
“Làm ơn đừng tự hủy hoại bản thân, đừng quá đau khổ, cũng đừng làm những hành động liều lĩnh như khi nãy.”
Lương Nhiên thản nhiên đáp:
“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát. Cũng không cảm thấy đau khổ gì cả.”
Trợ lý nhỏ sững sờ. Cậu ta đứng ngây ra nhìn cô, không biết phải nói gì tiếp theo.
Đinh linh linh—
Một âm thanh dễ nghe bất chợt vang lên, phá tan không khí tĩnh lặng trong hành lang tràn ngập ánh đèn chói mắt của viện nghiên cứu.
Trên màn hình lớn, bảng tin buổi tối bắt đầu phát sóng.
“Hôm nay là ngày 1 tháng 8, năm 52 theo Tân Lịch.”
“Nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ Lâm vừa công bố báo cáo mới nhất: ‘Báo cáo nghiên cứu từ thế giới cũ’, gây chấn động mạnh mẽ trong giới học thuật. Nghiên cứu này có thể giải mã bí ẩn về cơ chế ký sinh của dị chủng trên cơ thể con người.”
“Đội Huyền Tinh đã bắt giữ thành công một cá thể biến dị mới tại Khu Thủy Ô, nhưng trong quá trình tác chiến, họ bị thương nặng, một thành viên đã hy sinh… Tuy nhiên, không cần lo lắng cho họ! Ánh sáng nhân loại vẫn soi rọi họ! Chúng ta mãi mãi tin tưởng vào Đội Huyền Tinh!”
“Tháng sau, bốn ứng viên xuất sắc nhất sẽ chính thức được bổ nhiệm làm Chấp pháp trưởng của Chủ thành. Chúng ta có thể tin rằng họ sẽ kế thừa di chí của Chỉ huy trưởng Lương Điểm, tiếp tục dẫn dắt con người của Khu Hi Vọng bước về phía tương lai!”
Lương Nhiên liếc nhìn trợ lý nhỏ.
Biểu cảm trên gương mặt cậu ta không ngừng thay đổi.
Cô lặng lẽ mỉm cười, chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu ta.
…
Cô đã chờ được rồi.
Có lẽ chính cậu ta cũng nhận ra lời nói của mình mang hàm ý không hay, vì vậy, khi cất lời, cậu ta có phần lắp bắp. Giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
Nhưng mặc kệ thế nào, cậu ta vẫn cố gắng nói ra.
“Cô…”
“Cô… làm sao có thể không nghĩ đến chuyện tự sát chứ?”
Xem đi.
Lương Nhiên nghĩ thầm.
Cái thế giới chết tiệt này.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Có hai điểm quan trọng cần gỡ mìn trước khi bắt đầu.
1. Về nhân vật nữ chính
Ở giai đoạn đầu truyện, cấp độ gen của nữ chính còn thấp, vì vậy, cuộc sống của cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn và áp bức. Khi viết những phân đoạn này, chính tôi cũng cảm thấy nghẹn khuất thay cho nhân vật.
Trước đây, tôi thường viết kiểu nhân vật chính bá đạo ngay từ đầu, giống như một đại lão bước vào tân thủ thôn, mở màn đã mạnh mẽ và đến kết thúc vẫn bá đạo. Viết kiểu đó lâu rồi cũng có chút mệt mỏi, lần này tôi muốn thử một phong cách khác, vì vậy mới có câu chuyện này.
Tôi hy vọng độc giả khi đọc những phân đoạn nữ chính bị chèn ép nhưng vẫn kiên cường vươn lên, sẽ có cảm giác:
“Đáng chết! Cấp bậc phân biệt này thật vô lý! Vứt bỏ cái hệ thống ghép đôi gen quái quỷ này đi! Thương thay cho phái nữ của tui! Nhưng cứ chờ xem, cô ấy rồi sẽ ngày càng mạnh mẽ, từng bước tiến lên tầng cao nhất của thế giới mạt thế, hiệu lệnh quần hùng, khiến mọi thứ đều được đền đáp xứng đáng! Người xấu phải trả giá, người tốt sẽ tỏa sáng!”
Chứ không phải kiểu suy nghĩ:
“Tại sao không giết hết bọn khốn khi dễ mình đi? Nếu cùng lắm chỉ có chết, vậy thì chiến đấu đi! Mà thôi, nữ chính này yếu đuối quá.”
Cần nhấn mạnh: Đây không phải một câu chuyện nơi nhân vật chính có thể tùy tiện làm loạn mà không chịu hậu quả. Nếu không muốn sống nữa thì cũng phải nhớ rằng nữ chính vẫn muốn sống!
Tôi đã dồn toàn bộ trí tuệ, sức mạnh dị năng và năng lực chiến đấu đỉnh cao vào nữ chính. Cô ấy chính là nhân vật lợi hại nhất, đáng yêu nhất và cũng là bảo bối quý giá nhất của tôi.
2. Về số phận của các nhân vật quan trọng
Nhấn mạnh một lần nữa: Sẽ có nhân vật quan trọng tử vong.
Lặp lại lần nữa để chắc chắn không ai bỏ sót: Sẽ có nhân vật quan trọng tử vong.