Trong đầu Chiêm Ngư như có một sợi dây căng thẳng, bỗng nhiên… đứt phựt.
“Này học sinh ngoan, cái vĩ tuyến 38 của cậu vẽ chả hợp lý gì cả.” Cậu thoải mái ngồi xuống, duỗi dài chân một cách đầy chiếm lĩnh. “Không gian này quá nhỏ, tôi ngủ không được.”
Nói xong, lại lười biếng bổ sung thêm một câu đầy tính uy hiếp: “Mà tôi mà không ngủ được, thì sẽ quậy phá lớp học… hoặc quấy rầy cậu học bài.”
Nam sinh chân dài tay dài, khuỷu tay thản nhiên gác lên lưng ghế của người bên cạnh. Nếu nhìn từ chính diện, trông cứ như cậu đang ôm Phó Vân Thanh vào lòng vậy.
Phó Vân Thanh cầm bút khựng lại một chút, không nói gì, chỉ bình tĩnh đẩy chồng sách của mình dịch sang bên khoảng mười centimet.
Nhìn thấy vĩ tuyến 38 mới được điều chỉnh thành bốn sáu, Chiêm Ngư hài lòng gật đầu.
“Tay.” Giọng Phó Vân Thanh lạnh nhạt vang lên, ánh mắt rơi trên bàn tay đang đặt lên lưng ghế mình. “Đừng dựa vào ghế của tôi. Cảm ơn.”
Khóe môi Chiêm Ngư khẽ nhếch, khuỷu tay hạ xuống, chống ngay bên ranh giới mới. Cậu cười cười: “Học sinh ngoan, lần cuối tôi thấy cái vĩ tuyến 38 này là hồi tiểu học, lúc ngồi cạnh một cô bạn.”
Phó Vân Thanh khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn lướt qua khuỷu tay của Chiêm Ngư. Người này nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng chẳng hề an phận, vẫn liên tục thử thăm dò ranh giới, khuỷu tay như sẵn sàng vượt qua bất cứ lúc nào.
“Nếu cậu từng chơi trò này rồi, chắc cũng biết vượt qua vĩ tuyến 38 thì có nghĩa là gì.” Giọng điệu Phó Vân Thanh lịch sự nhưng xa cách, rõ ràng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người bên cạnh.
Chiêm Ngư hơi ngớ ra, trong đầu bất giác nhớ lại câu nói của cô bạn cùng bàn hồi tiểu học—“Ai vượt qua là đồ ngốc!”
“Sặc, học sinh ngoan chơi kiểu này bẩn quá nhỉ?” Cậu bật cười, cố ý châm chọc. “Thế thì sao nào? Tôi vượt qua thì làm sao?”
Nếu nói chuyện tử tế thì còn được, chứ cậu mà bị ép quá, chắc chắn sẽ phản kháng ngay lập tức. Nói là làm, Chiêm Ngư chẳng chút do dự, trực tiếp vươn tay qua đường ranh giới, thậm chí cả nửa người cũng nghiêng về phía bên kia.
Sắc mặt Phó Vân Thanh thoáng biến đổi, theo phản xạ muốn né sang bên, nhưng khoảng trống trên ghế có hạn, căn bản không thể tránh được. Trong một giây tiếp theo, tay anh chạm vào tay Chiêm Ngư, đùi cũng bất ngờ áp sát lại, không hề có một khe hở.
“Chiêm Ngư.”
“Chiêm—Ngư—”
Hai giọng nói vang lên gần như đồng thời. Phó Vân Thanh chậm rãi nhíu mày, chuẩn bị lên tiếng, nhưng một âm thanh khác còn to hơn đã vang lên từ bục giảng.
Bang! Bang!
Trần Tiêu đập mạnh thước bảng xuống bàn giáo viên, giọng điệu đầy bất mãn:
“Chiêm Ngư, cậu muốn làm loạn đến mức nào nữa hả? Có cần tôi nhường luôn cái bục giảng này cho cậu không?!”
Giọng nói vang ra cả phòng học, thậm chí lớp bên cạnh cũng nghe thấy, lập tức vang lên những tràng cười rộ khắp nơi.
Cả lớp đồng loạt quay đầu lại nhìn. Chiêm Ngư bĩu môi, ngồi ngay ngắn như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chiêm Ngư, đây là lần cuối cùng.” Trần Tiêu khoanh tay, liếc mắt đánh giá khoảng cách giữa hai người, rồi hất cằm ra hiệu. “Lại ngồi dịch vào một chút.”
Chiêm Ngư khoanh tay, mặt không cảm xúc, chậm rãi nhích về vị trí cũ. Từ bốn sáu phần trở lại nguyên trạng, chẳng khác nào một phát quay về trước giải phóng.
Cả lớp lập tức vang lên những tiếng cười rải rác, thậm chí có người vỗ tay. Trong đó, Trần Bác Dương là kẻ vui nhất, vẻ mặt tràn đầy hả hê.
“Cả cậu nữa, ngồi yên cho tôi.” Trần Tiêu trừng mắt nhìn Trần Bác Dương rồi quét mắt khắp lớp. “Việc đổi chỗ ngồi lần này, tôi mong mọi người tận dụng thật tốt. Những bạn học giỏi hãy hướng dẫn các bạn có thành tích kém hơn, coi như là củng cố lại kiến thức. Còn những bạn học kém…”
Nói đến đây, ánh mắt cô rõ ràng dừng lại trên người Chiêm Ngư, giọng điệu mang theo ý nhấn mạnh:
“Những ai không muốn học cũng được, nhưng đừng có quấy rầy bạn cùng bàn. Nếu để tôi phát hiện ai làm ảnh hưởng hoặc dạy hư ‘đệ tử ngoan’ của tôi, thì đừng trách.”
Cả lớp lập tức cười trộm, từng người lại quay xuống cuối lớp nhìn.
Chiêm Ngư: “……”
Không bằng cô báo luôn số căn cước công dân của cậu đi.
Một tiết học nhàm chán đến mức Chiêm Ngư cố gắng chống mí mắt lên nghe được một nửa rồi gục xuống bàn.
Nam sinh nằm sấp, nửa người trên vùi vào cánh tay, lớp áo mỏng phủ lên tấm lưng gầy, khẽ phác họa xương bướm tinh tế. Cánh tay lộ ra trắng nõn, phản chiếu dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Những sợi tóc màu bạc nhạt như ánh trăng, mềm mại rủ xuống, trông chẳng khác nào một con mèo lười tham ngủ.
Phó Vân Thanh khẽ liếc mắt, ánh nhìn nhàn nhạt lướt qua người bên cạnh. Anh bất động thanh sắc thu lại cổ tay mình, rồi chậm rãi phủi nhẹ ống tay áo, như thể muốn xua đi chút hơi ấm vô tình lưu lại.
“Tiểu Ngư, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giọng nói quen thuộc vang lên. Chiêm Ngư sững lại, theo bản năng quay đầu.
Người phụ nữ đứng ở cửa là Tôn Vũ Miên – nữ chủ nhân của nhà họ Chiêm. Bà dịu dàng nhưng vẫn giữ được sự đoan trang, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp, dáng người mảnh mai ôn hòa dưới lớp váy liền thanh nhã.
Lúc này, trên gương mặt bà là một nụ cười rạng rỡ, trông có vẻ vô cùng phấn khởi.
“Chuyện gì ạ?” Chiêm Ngư bước lên hai bước, cau mày khó hiểu. “Sao mẹ lại đến đây?”
Mọi thứ trong căn phòng này đều quen thuộc, từng món đồ trang trí đều do chính tay cậu sắp đặt và lựa chọn. Trên cánh cửa, nét chữ rồng bay phượng múa viết một chữ “Ngư”, đánh dấu rõ ràng nơi đây là phòng ngủ của cậu.
Nhưng… Sao cậu lại ở nhà?
Rõ ràng vừa rồi cậu còn đang ở… đâu nhỉ?
Chiêm Ngư ngẩn người, đầu óc trống rỗng. Cậu vừa ở đâu? Đang làm gì? Những ký ức gần nhất bỗng trở nên hỗn độn, chẳng thể sắp xếp nổi.
Tôn Vũ Miên bước tới gần hơn, giọng nói mang theo chút thấp thỏm xen lẫn kích động:
“Có một chuyện mẹ đã giấu con rất lâu rồi.”
Bà hơi ngập ngừng, rồi hít sâu một hơi, nụ cười trên môi dần trở nên mềm mại.
“Thực ra, con có một người em trai. Hai đứa là song sinh. Nó sinh sau con vài phút… Nhưng ngay trong ngày sinh, đã bị người ta bắt cóc đi.”
Chiêm Ngư sững người.
Não bộ cậu dường như mất vài giây để xử lý thông tin này. Trong suốt mười bảy năm qua, chưa một ai từng nói với cậu rằng… cậu còn có một người em trai sinh đôi.
“Sợ con biết chuyện sẽ đau lòng, nên mẹ đã luôn giấu con.”
Giọng nói của Tôn Vũ Miên vẫn dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Nhưng Chiêm Ngư lại không hiểu nổi—
Tại sao cậu phải đau lòng?
Người đó vốn dĩ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cậu, hai người chẳng hề quen biết.
Cậu thậm chí chẳng nghĩ đến, cũng chưa từng mong muốn có thêm một người bước vào cái nhà này.
“Vậy bây giờ…” Chiêm Ngư đang định hỏi tại sao hôm nay mẹ lại nói ra chuyện này, nhưng lời còn chưa kịp thốt lên đã bị Tôn Vũ Miên cắt ngang.
“Chúng ta tìm thấy nó rồi!”
Giọng bà run lên vì xúc động.
“Mười mấy năm nay, chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi… Cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi.”
Nói đến đây, hốc mắt Tôn Vũ Miên đỏ lên, không kìm được mà rơi nước mắt.
Chiêm Ngư theo phản xạ lấy một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho bà. Động tác vội vàng khiến cậu vô tình làm rơi cuốn lịch bàn xuống đất.
Quản gia nhà họ Chiêm vốn là người hoài cổ, thích dùng lịch giấy. Mỗi ngày ông đều cẩn thận xé đi một tờ để đánh dấu thời gian trôi qua.
Tôn Vũ Miên nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vui mừng.
“Nếu không có Lưu tiên sinh giúp đỡ, có lẽ em con đã phải chịu khổ rất nhiều…”
Bà khẽ nghẹn ngào, trong giọng nói tràn đầy may mắn và biết ơn.
Tôn Vũ Miên nói rất nhiều, gần như không cần Chiêm Ngư phải đáp lại.
“Con trai đáng thương của mẹ… Nếu không tìm thấy nó, mẹ thật không biết mình còn có thể sống tiếp thế nào nữa!”
Chiêm Ngư ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau mặt, vệt nước loang lổ in trên ống tay áo, để lại những dấu vết mờ nhạt. Cậu cúi xuống nhặt cuốn lịch bàn, lật lại trang bìa vừa bị xô lệch, sau đó đặt ngay ngắn lên mặt bàn.
“Mẹ mong con, với tư cách là anh trai, hãy quan tâm đến em mình… Giúp nó nhanh chóng hòa nhập với gia đình này.” Đôi mắt Tôn Vũ Miên hoe đỏ, ánh nhìn tha thiết hướng về phía Chiêm Ngư. “Tiểu Ngư, con có thể làm được, đúng không?”
“Con…” Chiêm Ngư theo phản xạ lùi về sau một bước, có chút hoang mang.
“Con vẫn luôn là một người anh tốt, không phải sao?” Bà dịu dàng cầm lấy tay Chiêm Ngư, nhẹ giọng khích lệ. “Con xem, ngay cả Sinh Sinh cũng rất thích con, đúng không?”
“Nhưng con không muốn…” Cậu mở miệng, nhưng lời từ chối lại nghẹn lại nơi cuống họng.
Cậu muốn nói rằng, cậu vốn không thích Sinh Sinh.
Càng không thích một người em trai song sinh từ đâu rơi xuống—một kẻ đột ngột xuất hiện để cướp đi sự chú ý của ba mẹ.
“Để mẹ gọi em vào, hai đứa làm quen với nhau nhé.” Tôn Vũ Miên lau nước mắt, mỉm cười như thể hoàn toàn không nhìn thấy sự chống cự trong mắt con trai. Bà quay đầu về phía cửa, giọng nói mang theo sự mong chờ:
“Vân Thanh, vào đi, gặp anh con nào.”
Vân Thanh?
Cái tên này nghe có chút quen tai… nhưng tại sao cậu lại không nhớ ra?
Rõ ràng trong trí nhớ của cậu, không hề có ai tên như vậy. Hoặc có, nhưng chưa từng khiến cậu phải để tâm đến.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Ánh sáng bên ngoài len vào theo từng góc độ, dần dần chiếu lên người đứng trước ngưỡng cửa.
Một nam sinh cao gầy xuất hiện trước mặt cậu. Dưới đôi kính gọng bạc, ánh mắt cậu ta tĩnh lặng đến mức không một gợn sóng, hoàn toàn vô cảm, dường như cuộc đoàn tụ này chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cậu ta.
Không có vui mừng.
Không có mong đợi.
Gương mặt ấy—
Chiêm Ngư đột nhiên mở to mắt, một cái tên từ trong đầu bùng lên.
Cậu gần như không cần suy nghĩ, lập tức bật thốt ra:
“Phó Vân Thanh?!”
Thế giới trước mắt bỗng chốc đảo lộn.
Mọi thứ hóa thành sương mù, rồi lại nhanh chóng tái lập.
Bên tai vang lên tiếng hít thở gấp gáp, lẫn trong đó là nhịp tim hoảng loạn đập dồn dập.
“Cậu đang làm cái gì vậy! Chiêm—Ngư—!”
Tiếng gầm giận dữ gần như muốn lật tung cả trần nhà.
Âm thanh ầm ầm khiến màng tai như bị chấn động, Chiêm Ngư mơ màng quay đầu.
Giáo viên vật lý đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cậu, trông như thể chỉ cần cậu nói thêm một câu nữa, thầy sẽ lập tức xé xác cậu ngay tại chỗ.
Thần trí dần trở lại, trong đầu hỗn loạn bỗng chốc được sắp xếp lại như một bức tranh vừa thấy ánh sáng.
Chiêm Ngư: “…………”
"Xin lỗi thầy.." Chiêm Ngư kéo khóe miệng, gượng gạo cười hai tiếng để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng.
"Em chỉ là muốn đi vệ sinh thôi."
Cạch
Thầy Vật lý bẻ gãy viên phấn trong tay. “Vậy sao em lại gọi tên Phó Vân Thanh?”
Chiêm Ngư sững người, cúi đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt vô cảm của người ngồi cùng bàn. Dù xung quanh có không ít tiếng cười trộm, cậu ta vẫn không hề bị ảnh hưởng, thậm chí không dao động dù chỉ một chút.
Tim Chiêm Ngư đập lỡ một nhịp.
Những hình ảnh trong giấc mơ đột nhiên cuộn trào như một trận sóng thần, nhấn chìm tất cả lý trí. Giọng nói của Tôn Vũ Miên không ngừng văng vằng trong đầu, nhịp tim vừa ổn định lại bất giác tăng tốc.
Cậu không kìm được hỏi:
"Cậu... với mẹ tôi có quan hệ gì?"
Phó Vân Thanh khế giật mình, không ngờ cậu lại hỏi như vậy.
Sau vài giây im lặng, ánh mắt cậu ta dời đi, nhìn về phía bục giảng, giọng điệu thản nhiên:
"Quan hệ bạn học."
Chiêm Ngư hoàn hồn, lập tức nhăn mặt: "Cậu chửi bậy à?"
Phó Vân Thanh: "…”
Cậu ta bỗng dưng hoài nghi có phải dây thần kinh của tên này mọc khác người không.
Thầy giáo Vật lý nhíu mày, lạnh giọng ngắt ngang: “Hai em còn muốn tán gẫu nữa không? Nếu muốn thì tôi đặt phòng riêng cho hai người tâm sự từ từ nhé?”
Chiêm Ngư lập tức lễ phép đáp: "Không cần đâu thầy, người một nhà thì không cần khách sáo vậy đâu ạ."
Nói xong, cậu ngồi xuống, thậm chí còn không quên bổ sung một câu: "Dù sao cũng cảm ơn thầy."
Thầy Vật lý bật cười.
Thỉnh thoảng, thầy cũng chơi bóng rổ ở trường. Nhóm của Chiêm Ngư cũng thích chơi bóng rổ, bọn họ từng chạm mặt vài lần, thậm chí còn cùng nhau thi đấu. Tuy thành tích học tập của cậu rất tệ, nhưng tính cách lại có phần thú vị.
Thầy hừ một tiếng, gõ nhẹ vào bảng đen: "Chỉ có em là láu cá nhất đấy. Đi học thì ngủ gật, không tôn trọng thầy cô, phá rối kỷ luật... không phạt em thì thật không công bằng."
Dứt lời, thầy cười gian xảo: "Tiết này chép lại toàn bộ nội dung bài giảng cho tôi. Tiết học sau nộp trước giờ vào lớp."
Chiêm Ngư: ".."
Ngồi bên cạnh, Trần Bác Dương không nhịn được huýt sáo một tiếng, thể hiện sự đồng cảm, sau đó cùng mấy nam sinh xung quanh cười phá lên.
"Cười cái gì mà cười? Để tôi gọi mấy đứa lên bảng làm bài giờ?"
Thầy Vật lý vung tay ném viên phấn-bốp- trúng ngay trán Trần Bác Dương.
Trần Bác Dương kêu ai da một tiếng, nhưng nghe đến "lên bảng làm bài" thì lập tức im bặt.
Lớp học nhanh chóng quay về nhịp độ bình thường, thầy giáo tiếp tục giảng bài thi của kỳ kiểm tra vừa rồi.
Chiêm Ngư lười biếng chống cằm, đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh.
Mười phút trôi qua-
Phó Vân Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi, quay đầu lại: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Bị nhìn chằm chằm cả buổi như thế, ai mà chịu nổi?
Cảm giác như từng lỗ chân lông trên mặt cậu ta đều bị soi xét kỹ lưỡng vậy.
Chưa từng thấy ai trắng trợn táo bạo đến mức này, thật sự không biết xấu hổ, ngang tàng vô đối.
Chiêm Ngư hơi nheo mắt, nghiêm túc đánh giá: “Không đùa đâu, tôi thấy hai chúng ta có hơi giống nhau thật đấy.”
Giấc mơ kia quá mức hoang đường, nhưng không hiểu sao... cậu lại thấy có chút gì đó hợp lý.
Mũi cao giống ba, mắt hẹp dài giống mẹ... Nếu nhìn kỹ, đúng là có vài nét tương tự.
Lần đầu tiên trên mặt Phó Vân Thanh hiện lên một tia cảm xúc, đó là -bất lực.
"Giống mẹ cậu?"
Chiêm Ngư chậc một tiếng, nhướng mày: “Cậu lại chửi bậy à?”
Phó Vân Thanh: "…”
Mấy người xung quanh cuối cùng cũng nhịn không được mà quay đầu đi, tránh để bị cuốn vào mớ hỗn loạn này.
Chiêm Ngư lúc này mới cúi đầu, ánh mắt trở nên trống rỗng, vẻ mặt lộ ra một chút mơ hồ.
Đây là mơ sao? Chỉ là một giấc mơ chân thực thôi... đúng không?
Bỗng nhiên-
Reng reng reng...
Điện thoại trong túi rung lên.
Chiêm Ngư lấy ra xem, là tin nhắn trong nhóm chat. Cậu lướt mắt qua, định bấm tắt màn hình, nhưng ngay khoảnh khắc đó-
Động tác của cậu đột nhiên khựng lại.
Trên màn hình hiển thị ngày tháng rõ ràng: ngày 19 tháng 6, thứ Hai.
Chiêm Ngư sững sờ.
Trong giấc mơ, cậu đã vô tình làm rơi cuốn lịch bàn. Khi nhặt lên, cậu đã liếc thấy ngày tháng trên đó...
Nếu cậu nhớ không nhầm—
Ngày đó là Chủ Nhật, ngày 25 tháng 6.
Chênh lệch sáu ngày.
Sáu ngày sau!
Chiêm Ngư đột nhiên ngồi bật dậy.