Tháng Sáu, Dương Thành bước vào những ngày nóng nhất trong năm.

Trời vừa hửng sáng, những quán ăn ven đường đã tấp nập mở cửa. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa khắp phố.

Đinh linh linh—”

  Một thiếu niên mặc đồng phục đạp xe vụt qua, vạt áo bay phần phật trong gió, bánh xe lăn nhanh trên mặt đường.

 Từng nhóm học sinh túm năm tụm ba rảo bước, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Có người ghé vào tiệm mua vội hai chiếc bánh bao mang đi, có người ngồi xuống gọi một bát mì nóng hổi để bắt đầu ngày mới.

Chết mất thôi, trời ạ, thứ Hai đúng là kẻ thù cả đời của tao.”

Trần Bác Dương ngáp dài, dụi mắt, rồi quàng khuỷu tay lên vai người bên cạnh. Ngư ca, lát nữa lại kiểm tra đột xuất đấy. Hồi hộp không? Hứng thú lắm đúng không?”

Cậu thiếu niên đi bên cạnh có dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, trong miệng ngậm một que kẹo. Chiếc áo thun đen theo gió phấp phới, để lộ một đoạn cánh tay trắng trẻo nhưng rắn rỏi.

 Ngay khi Trần Bác Dương quàng khuỷu tay qua vai, cậu thoáng nghiêng người né đi, bước lùi về sau nửa bước, dáng vẻ lười biếng còn hơn cả Trần Bác Dương.

Thích thì mày đi mà lên.

 “Tính sơ sơ thì đây đã là bài phát biểu chào cờ lần thứ 18 của Ngư ca chúng ta rồi, hiệu trưởng còn chưa có suất xuất hiện nhiều như thế.”

 Trần Bác Dương bị né tránh cũng chẳng giận, cười hì hì trêu chọc: Ngư ca, lần trước thầy Lưu còn bảo nếu mày tái phạm, ông ấy sẽ mời phụ huynh đấy.”

Cứ mời đi, tao sẽ đóng vai phụ huynh cho ông ấy luôn.” Chiêm Ngư nhếch môi cười nhạt.

Anh ơi, em khóc mất thôi! Anh thật sự không chịu chút thiệt thòi nào à?” Trần Bác Dương cảm thán, lắc đầu tặc lưỡi. “Mà hôm qua lại thức khuya chơi game à? Nhìn bộ dạng này kìa!”

 Chiêm Ngư hơi khựng lại. Trong thoáng chốc, những hình ảnh chân thực trong giấc mơ đêm qua như ùa về, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Không phải, chỉ là ngủ không ngon. Mơ thấy ác mộng.”

Mộng gì ghê gớm vậy? Trần Bác Dương tò mò. Hiếm có chuyện gì khiến Ngư ca của cậu ta phải dùng đến hai chữ ác mộng” để miêu tả.

 Chiêm Ngư suy nghĩ giây lát rồi đáp ngắn gọn: Giấc mơ kỳ lạ.”

  ”……”

 Trần Bác Dương cạn lời. Ừ thì, không thể phủ nhận đó là một cách miêu tả vô cùng… chính xác.

 Trường Trung học Dương Thành nằm trong một khu phố cũ, xung quanh là những con ngõ nhỏ chằng chịt. Hai bên đường, trên cột điện, những tờ rơi cho vay tiền dán chồng chất lên nhau, rối mắt đến mức gần như không còn chỗ trống.

Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bước chân của Trần Bác Dương đột nhiên chậm lại.

Ê, nhìn kìa! Có người dám đứng ngay cửa trường hút thuốc kìa. Đúng là gan to bằng trời, không sợ thầy Lưu bắt sao? Ghê thật!”

 Cậu ta gật gù đầy cảm khái, rồi huých nhẹ vào Chiêm Ngư, ra hiệu cho cậu nhìn về phía con hẻm.

 Chiêm Ngư đẩy que kẹo trong miệng sang bên kia, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn theo. 

 Con hẻm nhỏ sâu hun hút, chỗ giao nhau vẫn còn vương mấy túi rác chưa kịp dọn, ánh sáng nhập nhoạng, chỉ có thể lờ mờ thấy một nam sinh đứng đó, vóc dáng rất cao.

 Có lẽ vì ghét vách tường bẩn nên anh không tựa vào, dáng vẻ có chút thờ ơ. Làn khói thuốc lượn lờ che khuất khuôn mặt, chỉ có ánh lửa lập lòe trong chốc lát, phản chiếu lên những ngón tay thon dài. Anh khẽ búng nhẹ, tàn thuốc theo đó mà rơi xuống.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bên này, người đó khựng lại một giây, sau đó thản nhiên quay đi, động tác thành thạo dập tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay.

Trần Bác Dương hít sâu một hơi, thấp giọng tặc lưỡi: Chết thật, anh em này đúng là tự hành hạ bản thân!”

 Chiêm Ngư có cảm giác ánh mắt người kia vừa lướt qua mặt mình một thoáng, rất ngắn ngủi, hơi lạnh nhạt, nhưng lại không dễ dàng bỏ qua.

Cậu thu hồi tầm mắt, khẽ chửi một câu: Tên ngu này đang khiêu khích tao à?!”

Thứ Hai là ngày làm lễ chào cờ, toàn trường hơn một ngàn học sinh và giáo viên đều tập trung ở sân thể dục. Từ khối lớp 10 đến lớp 12, sáu khối xếp thành hàng dày đặc như một biển người.

 Lớp của Chiêm Ngư đứng phía sau. Vì chiều cao nổi bật, cậu bị giáo viên xếp vào hàng cuối cùng. Thỉnh thoảng, có vài nữ sinh lén quay đầu lại nhìn cậu, ghé tai nhau thì thầm.

Hôm nay Chiêm Ngư mặc đồng phục trường kìa!”

 “Trời ơi, mặc đồng phục mà vẫn đẹp trai như vậy, chịu không nổi!”

Haha, vì hôm nay cậu ấy phải lên nhận thưởng đó!”

 Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh lập tức bật cười. Một số học sinh chưa hiểu chuyện gì thì tò mò hỏi thăm, sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà phá lên cười. Tiếng cười lan ra, dần dần hòa thành một mảng lớn.

Mọi người, giữ trật tự!”
 
Trên bục lễ, thầy giám thị cầm micro, giọng nói tràn đầy uy lực vang vọng khắp sân trường.

 Trần Bác Dương che miệng, thì thầm với Chiêm Ngư: Ông thầy này đúng là mạnh mẽ không giống một ông chú trung niên chút nào.”

Chiêm Ngư đút hai tay vào túi áo đồng phục, cắn kẹo trong miệng, hiếm hoi lắm mới khen một câu: Chuẩn, với nội công thâm hậu đó, ổng hoàn toàn có thể hét đến điếc tai cả đám, vậy mà vẫn phải nhường công lao cho cái micro.”

 Sân trường dần dần yên tĩnh lại, tất cả học sinh đều thôi cười đùa, đồng loạt hướng mắt lên lễ đài.

Thầy giám thị đảo mắt nhìn một lượt quanh sân, giọng nói trầm xuống, nghiêm nghị tuyên bố:

 “Tuần trước, học sinh lớp 11-3, Chiêm Ngư, có hành vi đánh nhau ngoài trường, vi phạm nghiêm trọng nội quy và làm ảnh hưởng đến tác phong nhà trường. Vì vậy, hội đồng kỷ luật quyết định xử lý nghiêm khắc để làm gương. Hiện tại, mời em Chiêm Ngư lên bục để tự kiểm điểm trước toàn trường.

Vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên một tràng vỗ tay rầm rộ, thậm chí còn có tiếng huýt sáo. Nếu không biết rõ tình hình, e rằng ai cũng tưởng đây là buổi lễ trao giải danh dự nào đó.

Thầy giám thị cau mày, quắc mắt nhìn mấy nam sinh đang cười cợt phía sau:

Các em có gì đáng cười? Nếu thích cười đến vậy thì lên đây mà cười, còn không thì giữ trật tự!”

 Cả lớp lập tức im lặng, nhưng vài người vẫn không nhịn được thì thầm:

Ngư ca, cứ phát huy như mọi lần nhé, đừng có vượt quá tiêu chuẩn!”

 Chiêm Ngư nhún vai, bước ra khỏi hàng, lười biếng phất tay cầm theo tờ bản kiểm điểm:

Không đâu, bài diễn văn này là do cô Trần dày công chuẩn bị, vượt qua được mới lạ đấy.”

“Cô Trần” mà cậu nhắc đến chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-3, cũng là giáo viên dạy toán. Vì có mối quan hệ khá thân thiện với học sinh, mọi người hay gọi cô bằng biệt danh “Trần lão bản”.

 Từ vị trí của lớp 11-3 tiến về lễ đài, Chiêm Ngư phải đi ngang qua khu lớp 10. Không ít học sinh lớp dưới tò mò ngoái đầu nhìn theo, tròn mắt quan sát vị đàn anh “lẫy lừng” nổi danh khắp trường.

Đi nhanh lên! Hơn một ngàn học sinh đang chờ em, trông giống cái gì hả?

Thầy giám thị nhìn Chiêm Ngư lề mề mà phát bực, chân mày nhíu lại thành ba đường hằn rõ trên trán. Chiếc micro trong tay bị bóp chặt đến mức rung lên khe khẽ.

Chiêm Ngư nhàn nhạt đáp một tiếng, miễn cưỡng tăng tốc độ bước chân. Nhưng cũng chỉ nhanh hơn đúng một chút, vừa đủ để không bị thúc giục thêm.

Bên dưới, đám học sinh rì rầm bàn tán.

Lần này Ngư ca lại cho ai ăn đòn thế?”

 Một học sinh có vẻ hóng hớt lên tiếng:

 “Hình như là bên trường nghề sát vách. Nghe nói có thằng đứng cổng thu phí bảo kê, nhưng lại chọn nhầm người để gây sự. Kết quả, Ngư ca trực tiếp tiễn nó vào bệnh viện. Chuyện ầm ĩ đến mức công an cũng phải can thiệp đấy!”

Vậy bên kia không làm căng lên à? Dù gì cũng nhập viện rồi mà?”

Làm căng thế nào được? Ai dám động đến nhà họ Chiêm chứ? Cầm tiền bồi thường rồi lẳng lặng chuồn đi cho lành thôi!”

Cả đám vừa bàn luận vừa cố đè thấp giọng, sợ bị giáo viên nghe thấy. Nhưng điều bọn họ sợ hơn cả vẫn là để nhân vật chính của câu chuyện—Chiêm Ngư—nghe được.

Trước khi thầy chủ nhiệm kịp bùng nổ, Chiêm Ngư đã bước lên bục phát biểu. Bàn chân dài lười biếng gác lên mép bục, động tác tùy tiện nhưng lại mang theo vẻ ung dung đến khó tả. Với chiều cao của mình, dù đứng cùng một độ cao, cậu vẫn cao hơn thầy chủ nhiệm cả một cái đầu.

Có bậc thang mà không thèm đi, thích thể hiện lắm đúng không? Chân dài thì giỏi lắm à?”

Thầy chủ nhiệm trừng mắt, chân mày nhíu chặt thành một đường sâu hoắm. Cả khuôn miệng cũng kéo xuống, chỉ thiếu nước viết hẳn hai chữ “khó chịu” lên trán.

Còn nữa! Cài lại cúc áo, chỉnh tề giáo phục vào cho tôi!”

 Bên dưới, đám học sinh nhịn không được mà bật cười khe khẽ.

Hàng đầu tiên trong sân trường, ngoài học sinh khối mười còn có thành viên hội học sinh—toàn là những học sinh gương mẫu, đồng phục mặc ngay ngắn, tóc tai chỉn chu như thể cùng bước ra từ một tiệm cắt tóc.

 So với họ, Chiêm Ngư trên bục phát biểu hoàn toàn khác biệt. Đồng phục khoác hờ hững, khóa kéo không thèm kéo lên, để lộ chiếc áo thun đen in hình đầu lâu trắng. Mái tóc bạc nổi bật dưới ánh mặt trời, phản chiếu những tia sáng lấp lánh.

Nhìn lại bản thân đi, có ra dáng học sinh không? Trông chẳng khác nào thành phần bất hảo.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục hận sắt không thành thép, giơ tay hất mớ tóc của Chiêm Ngư ra sau.

Tóc tai thế này là sao đây?!”

 Chiêm Ngư ung dung vuốt tóc về lại chỗ cũ, giọng điệu lười biếng:

Thiếu niên thời nay phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm xã hội và áp lực học tập. Một đêm bạc đầu cũng là chuyện thường thôi.”

Cậu nói xong, còn cố ý nhấn giọng, như thể bản thân vừa chịu oan ức lớn lao.

Cái thằng nhãi này…!”

Thầy chủ nhiệm suýt nữa giận đến tăng xông.

Tan học lập tức đi cắt cho tôi!”

Chiêm Ngư cười tủm tỉm, chậm rãi đáp:

Em không nói dối đâu. Bác sĩ còn viết giấy chứng nhận hẳn hoi. Chút nữa em đem lên văn phòng trình cho thầy xem.”

Cậu tiếp tục bịa đi, xem tôi có tin không!”

 Thầy chủ nhiệm hừ lạnh, ánh mắt đột nhiên rơi xuống dòng chữ trên áo thun của cậu.

Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, chẳng chịu học hành tử tế! Đến cái dòng chữ trên áo mình mặc là gì chắc cũng chẳng hiểu nổi!” 

Chiêm Ngư theo ánh mắt thầy mà cúi xuống nhìn áo mình. Một lát sau, cậu chớp mắt, vẻ mặt vô tội:

Lưu chủ nhiệm, thực ra em biết nó có nghĩa gì.”

Thầy chủ nhiệm cười khẩy, khoanh tay trước ngực:

Ồ, vậy thì mời em giải thích cho cả trường nghe xem nào.”

Chiêm Ngư khẽ thở dài, tặc lưỡi một tiếng, chần chừ đáp:

Em e là… không tiện lắm.”

Thầy chủ nhiệm nhướn mày đầy khiêu khích:

Còn có thứ gì mà cậu không dám nói? Tôi nghe xem.”

Thấy đối phương kiên quyết nhìn mình không rời, Chiêm Ngư bèn bất đắc dĩ kéo áo khoác ra, lộ hẳn dòng chữ trên áo thun.

Lưu chủ nhiệm, hay thầy xem trước đi, rồi quyết định có muốn em đọc lên hay không.”

 Thầy chủ nhiệm nhíu mày, nhìn dòng chữ in trên áo cậu—sắc mặt lập tức đen sì.

Khi toàn bộ dòng chữ trên áo hiện ra, thầy chủ nhiệm nheo mày, trong lòng thầm nghĩ: Cái từ này sao mình chưa từng thấy qua nhỉ?

Dưới sân trường, mấy học sinh đứng gần nhất đã đọc rõ nội dung trên áo, lập tức bụm miệng cười. Nhưng ngại thầy chủ nhiệm đang ngay trước mặt, bọn họ chỉ có thể cố nhịn, vai run lên bần bật.

Nhìn đám học sinh cười mà cố kiềm nén, thầy chủ nhiệm càng khó chịu, cảm giác như bị trêu chọc mà không rõ nguyên nhân.

Một giọng nói nhỏ vang lên từ phía dưới:

Khụ khụ… Chủ nhiệm, thầy thử đánh vần xem?”

Cậu học sinh vừa nhắc nhở vừa ra sức đè khóe môi đang co giật của mình xuống.

 Thầy chủ nhiệm hừ một tiếng, cau mày đánh vần từng chữ:

You… are… Dashabi——Da… sha… bi…

  “………”

  Vài giây sau, cả sân trường vỡ òa.

  Tiếng cười nổ tung như sóng thần. Những học sinh đứng gần không nhịn được nữa, cười đến gập cả lưng. 

Siêu việt rồi, siêu việt rồi!”

 Học sinh lớp 11-3 cười đến không thở nổi:

 “Ngư ca, đúng là huyền thoại bất bại!”

 “Không hổ danh Chiêm Ngư! Một lần nữa sáng tạo ra cách khiến Lưu lão đầu tức đến tăng xông!”

Chiêm đồng học ta cũng không dám! Hahahaha——”

CHIÊM NGƯ!!

 Trên bục phát biểu, thầy chủ nhiệm đập bàn gầm lên giận dữ.

 Chiêm Ngư đã lường trước tình huống này, vội vàng đưa tay che tai, nhưng vẫn bị giọng nói vang dội của thầy chủ nhiệm chấn động đến mức đầu ong ong như muốn nổ tung.

“Cậu qua đứng bên kia cho tôi! Đứng im cho đến khi tan học!”

 Thầy chủ nhiệm giận đến mức suýt dựng cả tóc lên, tay chỉ thẳng ra phía sau bục phát biểu:

Kiểm điểm thì khỏi cần đọc! Một lát nữa tôi sẽ gọi phụ huynh của cậu!”

Chiêm Ngư ngậm cây kẹo trong miệng, nhún vai rồi lững thững bước đến chỗ được chỉ định, quay mặt về phía toàn bộ giáo viên và học sinh trong sân. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ:  tai bay vạ gió thật sự

 Chủ nhiệm, xin bớt giận. Chúng ta vẫn còn lịch trình phía sau…”

Một thành viên ban cán sự học sinh vội vàng can ngăn, sợ rằng nếu cứ để thầy chủ nhiệm bùng nổ thêm lần nữa thì cả buổi lễ sẽ biến thành tiết mục “giáo dục Chiêm Ngư”.

Thầy chủ nhiệm tức giận đến mức đưa tay vò đầu, dù thực tế trên đó chẳng có sợi tóc nào để vò. Cuối cùng, ông hít sâu, miễn cưỡng kìm lại cơn giận và quay lại chương trình:

Có những học sinh lông bông, không chịu học hành cho ra hồn, thì cũng có những học sinh ưu tú, nỗ lực hết mình! Tiếp theo, tôi xin giới thiệu một tấm gương xuất sắc—bạn học Phó Vân Thanh của lớp 11-3! Trong cuộc thi Toán và Vật lý cấp quốc gia lần này, em ấy tiếp tục giành huy chương vàng ở cả hai môn. Đây cũng là huy chương vàng thứ năm của em ấy trong năm học này! Hãy cùng vỗ tay chúc mừng!”

Cả sân trường vỗ tay nhiệt liệt.

Thầy chủ nhiệm cũng vỗ tay, nhưng trong lúc quay người, ông không quên dùng ánh mắt sắc bén trừng về phía Chiêm Ngư, gằn từng chữ:

Nhìn cho kỹ đi! Học sinh giỏi thì phải như thế này!”

Chiêm Ngư lười biếng đáp một tiếng, gật đầu lấy lệ.

Tiếng vỗ tay dần ngớt, nam sinh mặc đồng phục bước lên bục phát biểu. Khi đi ngang qua Chiêm Ngư, cậu ta khiến người khác không khỏi chú ý—dáng người cao gầy, thậm chí còn cao hơn Chiêm Ngư nửa cái đầu.

Có lẽ vì chiều cao vượt trội, quần đồng phục của cậu ta hơi ngắn, để lộ cổ chân trắng nõn. Bộ đồng phục sạch sẽ, phẳng phiu, áo sơ mi bên trong được cài kín tận cổ, ngay cả khuy cuối cùng cũng không bỏ sót. Lúc lướt qua nhau, Chiêm Ngư thoáng ngửi thấy trên người đối phương có mùi bồ kết nhàn nhạt.

Nam sinh ấy bước lên bục, đứng thẳng tắp như cây tùng giữa sân trường. Trong tay cầm bài phát biểu dày đặc chữ, từng nếp gấp cũng không có. Cậu ta trước tiên cúi chào thầy chủ nhiệm, sau đó lần lượt chào các thầy cô và toàn bộ học sinh bên dưới, từng cử chỉ chuẩn mực như thể bước ra từ “Quy tắc ứng xử học sinh trung học.”

Chiêm Ngư thực ra cũng có ấn tượng với người này. Dù cả hai học cùng lớp hơn một năm, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau lấy một câu. Cậu ta chính là vị “học thần” luôn giành hạng nhất trong mọi kỳ thi, giáo viên nào cũng coi như bảo bối.

Nhưng hôm nay, ấn tượng của Chiêm Ngư về cậu ta lại có chút thay đổi—hơi kỳ quái.

Giữa cái nắng 37 độ của Dương Thành, mà có thể mặc áo sơ mi kín cổng cao tường thế này… không khỏi khiến người ta lo lắng về tình trạng tinh thần của cậu ta.

Thật ra Phó học bá trông cũng đẹp trai nhỉ? Cậu có thấy vậy không? Nhìn từ góc này đi.”

Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao? Phó học bá chính là kiểu ‘soái ngầm’ đó!”

Hai nữ sinh phía trước khẽ che miệng, thì thầm bàn tán.

Mọi người nghiêm túc nghe đi!”

Trên bục, thầy chủ nhiệm vỗ nhẹ vào micro, nhắc nhở những học sinh đang mất tập trung:

Cảm nghĩ của một người giành huy chương vàng quốc gia, mỗi học sinh đều nên lắng nghe và học hỏi! Lấy Phó Vân Thanh làm gương!”

Toàn trường lập tức im lặng như tờ.

Thầy chủ nhiệm phất tay ra hiệu buổi lễ có thể tiếp tục.

Kính thưa thầy cô, các bạn học thân mến, chào buổi sáng. Hôm nay tôi rất vinh hạnh…”

Mở đầu đúng chuẩn “học sinh gương mẫu”—cung kính, thân thiện, tác phong chỉn chu.

Phó Vân Thanh cầm bài phát biểu bằng đôi tay thon dài, giọng nói trầm ổn, không nhanh không chậm. Cậu ta không hề có chút căng thẳng nào khi đứng trên sân khấu nhận giải, từng câu chữ trôi chảy như nước, từ lời cảm ơn thầy cô, bạn bè, đến những bài học trong cuộc sống, rồi cả quá trình trưởng thành qua các cuộc thi, cuối cùng là những dự định tương lai…

Quả không hổ danh “khách mời thường trú” của các buổi lễ trao giải, bài phát biểu đúng chuẩn mực, thậm chí có thể làm mẫu giảng dạy. Thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh gật gù hài lòng, ánh mắt đầy tán thưởng.

Nhưng với Chiêm Ngư, chỉ mới nghe vài câu, cậu đã thấy đầu óc mơ màng, mí mắt trĩu nặng như thể dán keo. Chứng mất ngủ đêm qua vẫn còn ám ảnh, bây giờ lại gặp ngay “máy phát giọng ru ngủ” này, chẳng khác nào bị thôi miên.

Bất ngờ—

Loảng xoảng —— Oong ——

Âm thanh chói tai đột ngột vang lên, như một nhát búa bổ thẳng vào não. Chiêm Ngư giật mình bật dậy theo phản xạ, tim suýt nữa rơi ra ngoài.

Cậu chớp mắt nhìn quanh, phát hiện micro đã rơi xuống đất. Có lẽ trong lúc chuyền tay, ai đó sơ ý làm rơi.

Không chỉ mỗi cậu, mà cả đám học sinh phía dưới cũng ôm tai nhăn mặt.

Không sao, không sao.”

Thầy chủ nhiệm nhặt lại micro, tranh thủ liếc Chiêm Ngư một cái đầy cảnh cáo, rồi quay sang Phó Vân Thanh:

Chỉ là một chút sự cố nhỏ. Em xuống đi.

 Chiêm Ngư: ?

Nhìn tôi làm gì? Bộ tôi mộng du rồi cướp micro chắc?

Vâng, thầy.

Phó Vân Thanh thẳng lưng, nhẹ gật đầu rồi xoay người bước xuống.

Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.

Chiêm Ngư thoáng sững lại. Cậu chàng học bá đeo một cặp kính gọng mảnh, trông có vẻ rất nho nhã lịch sự. Mái tóc mềm phủ xuống cạnh gọng kính, che đi một phần trán. Dưới lớp tròng kính trong suốt là đôi mắt hẹp dài, thâm trầm mà sắc nét, đuôi mắt hơi xếch, ngay phía dưới có một nốt ruồi nhạt màu.

Sống mũi cao, đường nét tinh tế, đôi môi nhạt màu không chút huyết sắc, tổng thể gương mặt mang đến cảm giác xa cách, lạnh nhạt như thể chẳng ai có thể chạm tới.

Nếu không đeo kính, thay đổi kiểu tóc một chút, mặc kệ điểm số ra sao, chỉ dựa vào gương mặt này cũng đủ để nổi đình đám trong trường.

Không ngờ một học bá chính hiệu lại có nhan sắc kiểu “tra nam” thế này. Đúng là tổ hợp lạ.

Chiêm Ngư cúi đầu theo bản năng, chợt phát hiện dưới chân mình có một tờ giấy trắng bị giẫm nát.

Giấy viết thư loại tốt, trắng tinh với những đường kẻ mờ. Nếu nhớ không lầm… thì đây chính là bài phát biểu mà Phó Vân Thanh vừa cầm trên tay lúc nãy.

Không rõ rơi xuống lúc nào, cũng không biết vì sao lại lạc dưới chân mình. Nhưng điều chắc chắn là, trên tờ giấy ấy giờ đây có một dấu giày cỡ 42, màu xám tro, với họa tiết đặc trưng của một mẫu giày giới hạn.

Chiêm Ngư chớp mắt, cúi xuống nhặt lên.

Ánh mắt lơ đãng quét qua mặt giấy đầy kín chữ viết ngay ngắn.

”……”

Chiêm Ngư nhướng mày, nhìn lại tờ giấy trong tay, như thể không tin vào mắt mình.

Đồng học, có thể trả lại bài phát biểu cho tôi không?”

Giọng nam sinh trầm ổn, điềm tĩnh, không nhanh không chậm. Ngữ điệu ôn hòa, không hề có chút ngại ngùng hay lúng túng dù nội dung trên tờ giấy vừa bị người khác nhìn thấy.

Chiêm Ngư ngẩng mắt, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cậu bạn cùng lớp – Phó Vân Thanh.

Học bá toàn trường, tấm gương sáng của giáo viên và học sinh, lúc nào cũng chỉ biết đến sách vở. 

Cậu khẽ cong môi, lắc nhẹ tờ giấy trong tay, giọng điệu đầy ẩn ý:

Ơ kìa, học bá mà lại dùng nháp toán để viết bài phát biểu sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play