Cố Hướng Văn và Cố Hướng Võ khả năng sớm đã thành thói quen ba mẹ tùy thời tùy chỗ rải cơm chó như vậy hoặc là nói bọn họ cũng không hiểu, lúc này đang mừng rơn ăn kẹo cứng mà Cố Kiến Nghiệp lén cho bọn nhóc, vây quanh em gái mềm như bông không biết phải xuống tay như nào.
“Mẹ bên kia anh cho tiền không?” Cố Nhã Cầm chỉnh lại những tờ tiền 1 đồng và lớn hơn 1 đồng đặt trong hộp sắt, lại chỉnh lại những tờ tiền 1 xu, 2 xu, 5 xu, dựa theo giá trị tạo thành một cọc tiền liền buột dây đỏ, một xấp xếp lên một xấp như vậy, nghĩ lát lại chia ra mười xấp trong đó làm Cố Kiến Nghiệp ngày mai mang đi huyện thành đổi thành 1 đồng hoặc là tờ tiền lớn hơn nữa.
“Cho rồi.” Tiền lương mỗi tháng của Cố Kiến Nghiệp đều là nộp lên trên, hiện tại mỗi tháng hắn có thể kiếm được 31 đồng 3 hào 5, đây là tiền lương cố định, đôi khi nếu lái xe đường dài còn có thể lại tăng chút ít. Lúc này công nhân và cán bộ cơ quan không giống nhau, công nhân chỉ cần làm đủ giờ làm việc cố định mỗi tháng, bộ phận làm việc nhiều đều sẽ có tiền lương. Mà cán bộ thì tiền lương mỗi tháng là cố định chết, mặc dù một tháng làm 31 ngày, tiền lương vẫn không thay đổi gì hết, cho nên ý tưởng của mọi người thời này là công nhân được ưa chuộng hơn cán bộ.
Hiện tại mỗi tháng Cố Kiến Nghiệp cho mẹ hắn 30 đồng tiền, còn dư chút tiền lẻ đều không tính, hơn nữa hắn lái xe vận chuyển kiếm chác thêm chút đỉnh, mỗi tháng đều có thể tích cóp trên dưới 10 đến 15 đồng tiền cho gia đình nhỏ của mình, đặt ở niên đại này đây là một số tiền khổng lồ.
Thời buổi này không khác gì với từ trước đó, chỉ cần cha mẹ chưa chia nhà thì tất cả thu nhập đều phải nộp lên trên, hiện tại thôn Tiểu Phong của bọn họ lệ thuộc đại đội sản xuất thứ hai của xã khu Hồng Kỳ. Hiện tại là ăn chung nồi nên mọi lương thực đều là tập trung lại cùng nhau ăn, nhưng kiếm được điểm công, mỗi năm chia tiền lại là thuộc về nhà mình. Nhà họ Cố trừ Cố Kiến Nghiệp thành công nhân ra, hộ khẩu dời tới rồi trong huyện, những người khác đều phải xuống đất làm việc bao gồm Cố Bảo Điền.
Tuy rằng có trợ cấp kếch xù từ bộ đội nhưng cụ Cố không chịu ngồi yên, vẫn bận rộn kiếm điểm công trên đất như cũ, mỗi năm trong đội chia tiền, cả nhà bọn họ một năm cũng có thể chia được khoảng 100 đồng. Đây là mùa màng bội thu, nếu mùa màng không tốt, phỏng chừng cũng khoảng 2-30 đồng.
Đây là thu nhập của cả nhà họ Cố còn chưa vượt qua nỗi ba tháng tiền lương của một mình Cố Kiến Nghiệp, cho nên lúc này mọi người chen vỡ đầu đều muốn làm công nhân, nhà ai nếu ra một người công nhân hoặc là quân nhân, vậy thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời. Ngay cả những người có quan hệ họ hàng đều cảm thấy nhà mình ra một người có tiền đồ như vậy thì trên mặt có ánh sáng, địa vị ở trong thôn có thể cao thêm một khúc.
Mỗi lần Vương Mai lải nha lải nhải đãi ngộ của phòng thứ ba và bọn họ hoàn toàn không giống nhau, Miêu Thúy Hoa sẽ lấy chuyện này ra lắp kín cô ta, bọn họ đứa nào có tiền đồ như thằng ba của bà kiếm nhiều tiền cho trong nhà như vậy, lại nói tiếp vẫn là nhà thằng cả và thẳng hai chiếm tiện nghi của phòng ba chứ đâu.
Lúc này Vương Mai cũng sẽ muốn nói là dựa vào gì mà em ba có thể trở thành công nhân, người đàn ông của cô ta và em hai không được. Chỉ là mỗi lần lời nói này tới bên miệng thì lại nghĩ đến đàn ông nhà mình một chữ chữ to không biết, ngay cả tiểu học đều học không xong, Cố Kiến Nghiệp lại thật là học sinh trung học. Lời nói này đến bên miệng thì nói không ra, bởi vì cô ta biết nói lời này ra vẫn bị mẹ chồng nói móc, tự tìm không thú vị.
Nói đến nói đi, tuy người đàn ông mình gả không có bản lĩnh bằng người ta nhưng dù cho trong lòng rõ ràng, chung quy vẫn khó lòng buông xuống.
“Được rồi, anh đi tắm rửa trước đây, hôm nay dọn hàng cả ngày, người đầy mồ hôi thúi.” Cố Kiến Nghiệp đậy hộp sắt lại, cẩn thận giấu đi, giơ tay ổn thân mình, đích xác có mùi mồ hôi thúi rìn. Thấy đôi mắt nhỏ ghét bỏ của vợ và con trai bèn cười sáp lại thơm tới tấp, dẫn đến mấy người la hét liên thanh.
Trong lòng Cố An An ấm áp nhìn người một nhà hoà thuận vui vẻ.
“Đúng rồi, mẹ nấu nước đường đỏ cho em đó, đợi lát nữa anh bưng lại đây cho em, hiện tại em là quan trọng nhất phải tẩm bổ nhiều vào.” Lúc Cố Kiến Nghiệp đi ra ngoài nhắc một câu.
“Trong nhà còn có đường đỏ thô à, em nhớ rõ đã ăn hết rồi mà ta?” Cố Nhã Cầm tò mò hỏi.
Hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều ăn ở đội nhưng không đại biểu không lén ăn riêng, nồi sắt đã không có nhưng còn có nồi ngói. Trong nhà có thai phụ hoặc là trẻ nhỏ thì ngẫu nhiên lén lút nấu cái trứng gà, hầm chén nước canh, không ai sẽ lấy việc này nói chuyện hết. Miêu Thúy Hoa thường thường chăm riêng trong lúc Cố Nhã Cầm mang thai, Cố Kiến Nghiệp có đôi khi đi xe cũng sẽ dư lại phiếu gạo cả nước lấy đổi một ít phiếu thịt với người ta để vợ và con trai đỡ thèm. Bởi vậy lúc mang thai khí sắc của Cố Nhã Cầm không thấy kém chút nào, ngược lại trắng trẻo mập mạp.
Cô nhớ rõ lúc cô sinh con cùng ngày hai cục đường đỏ thô cuối cùng trong nhà liền nấu uống rồi, tháng này phiếu đường của cha chồng và chồng cũng dùng xong rồi, theo lý không nên có đường đỏ chứ.
“Là chú Lâm bọn họ gửi tới, ngoài đường đỏ ra thì còn có một ít vải đẹp, nói là may đồ cho An An. Hiện tại em còn ở cữ, không thể đυ.ng kim chỉ được, ban nãy anh đã đưa mẹ làm giúp chúng ta rồi.”
Cố Kiến Nghiệp giải thích với vợ, những người trong miệng hắn đều là chiến hữu của Cố Bảo Điền, cũng là những binh lính ở trong chiến dịch lần đó được cha của Cố Nhã Cầm cứu. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn quan tâm Cố Nhã Cầm, thế nên vừa nghe nói cô lại sinh đứa con gái thì vội vàng từ bưu cục gửi đồ vật lại đây.
“Như vậy cũng tốt.” Cố Nhã Cầm biết đồ vật giao vào tay mẹ chồng kỳ thật chẳng khác nào đặt trên tay của họ là bao, dù sao những vải dệt đó nhà anh cả anh hai lấy đi không được, hơn nữa kỹ năng thêu thùa của cô là mẹ chồng dạy, ai may quần áo cũng chẳng sai biệt mấy.