“Cuộc sống này hết cách qua.”
Vương Mai thở phì phò bước vào từ bên ngoài, cầm cửa đóng sầm thật mạnh, “rầm” một tiếng, Cố Kiến Quân bận việc cả ngày trên đất, mơ màng sắp ngủ thì bị bừng tỉnh dậy.
“Làm sao vậy, ăn thuốc súng hả, không thấy bọn nhỏ đều ngủ sao.”
Cố Kiến Quân cau mày, không kiên nhẫn nhìn lại người vợ nổi điên, không cần suy nghĩ liền biết chị ta lại là bị nhà chú ba kích thích tới rồi, nhẹ nhàng vỗ con trai con gái ngủ ở bên cạnh đang có chiều bừng tỉnh, trong lòng tràn đầy không kiên nhẫn.
Hiện tại nhà họ Cố chưa chia nhà, hai vợ chồng già và ba đứa con trai nhà họ Cố đều ở cùng nhau nên nhà cũ trước kia bèn trở nên chật chội, trừ ra nhà chính, nhà bếp, với sân chứa đồ linh tinh, còn có chính là phòng ngủ từng người của ba nhà. Cố Bảo Điền đã quyết định chờ ngày mùa qua đi thì mời người trong thôn hỗ trợ xây dựng nhà ở rộng thêm một chút, bằng không chờ cháu trai cháu gái lớn chút lại ngủ một phòng với cha mẹ thì không phải chuyện hay.
Hiện tại, con cái mỗi nhà vẫn ngủ chung với cha mẹ, may mắn giường đất lớn nên nằm 6-7 người đều dư dả.
“Cố Kiến Quân, tôi tự hỏi tôi gả đến nhà họ Cố các anh không có công lao cũng có khổ lao chứ, anh nhìn xem cháu trai cháu gái đích tôn nhà này là từ trong bụng ai bò ra hả, dựa vào thá gì lúc tôi mang thai phải đi làm việc, ăn thì giống mấy người hả. Nhà thằng ba mang thai là có thể không ngừng được ăn riêng, cô ta còn không phải là sinh một con nhóc à, tương lai còn không biết tiện nghi nhà ai, còn cần uống nước đường đỏ hả, cũng không sợ căng chết cô ta.”
Vương Mai tưởng tượng đến mẹ chồng vừa mới nấu một nồi nước đường đỏ ở nhà bếp thì tức kinh, chị ta ta sinh cháu đích tôn cho nhà này cũng không chịu qua đãi ngộ như vậy, lúc ở cữ mỗi ngày một cái trứng gà thì tống cổ chị ta đi, còn chưa nếm qua mùi vị của nước đường đỏ nữa.
Chỉ là chị ta không nghĩ lúc chị ta sinh Cố Hướng Quốc là năm 1948, khi đó mỗi ngày một cái trứng gà chính là đãi ngộ xa xỉ, biết bao nhiêu đứa con dâu nông thôn sinh con xong ở cữ không mấy ngày thì phải xuống đất ngay, còn xếp vào dòng ác độc cơ á, Miêu Thúy Hoa có thể để chị ta ở cữ xong đã là người mẹ chồng cực kỳ nhân từ.
“Được rồi, ba mẹ cũng không thiếu cô ăn thiếu cô uống, cô thiếu nghe người mẹ bên nhà kia của cô đi, không rõ chuyện gì thì khua môi múa mép, cuộc sống tốt đẹp chẳng chịu qua, một hai phải làm cho chướng khí mù mịt.”
Cố Kiến Quân không kiên nhẫn nhất khi nghe vợ nói cha mẹ hắn không phải, lúc trước cha hắn tòng quân, mẹ hắn một người mang ba anh em nuôi lớn, thêm vào Nhã Cầm được ba hắn đưa tới sau đó, không dễ dàng biết bao. Hắn vẫn luôn nhớ rõ lúc trước trong nhà thiếu lương, mỗi lần mẹ hắn đều cho anh em hắn uống đặc sệt, bản thân thì uống nước cháo phía trên không bao nhiêu gạo, mỗi lần ngủ đều có thể nghe bụng mẹ hắn kêu thầm thì.
Đối với Cố Kiến Quân mà nói cha mẹ hắn cho dù bất công em ba, vậy cũng là cha mẹ hắn, cảm tình này cắt không được.
“Được đấy, anh hiếu thuận, con dâu tôi đây là đứa bạch nhãn lang, chờ hai người già hai chân vừa giẫm thì đồ vật đều bị em ba em dâu tốt đẹp kia của anh lừa đi hết, anh liền biết hối hận thôi.” Vương Mai hung tợn mà nói với Cố Kiến Nghiệp, “Cố Nhã Cầm đồ đĩ lẳng ɭơ kia, cũng không biết rót canh gì cho hai lão già bất tử kia, ân tình 800 năm trước, nhà chúng ta nuôi cô ta lớn liền trả hết còn cung phụng cô ta như tổ tông, toàn gia ngu xuẩn.”
Vương Mai thấy chồng không chịu hùa theo mình, lửa giận càng lúc càng lớn, ngồi ở bên cạnh giường đất mắng nhiếc không ngừng.
“Cô nói gì đấy, miệng sạch sẽ chút.” Cố Kiến Quân càng nghe càng tức, vợ hắn nói đều là lời gì đây chứ, có ai đi nói em dâu và ba mẹ mình như vậy sao.
“Sao nào, đau lòng hả, nếu như ông đau lòng con điếm kia sao lúc trước không cưới ả ta, tôi biết ngay ông có một chân với đồ đê tiện kia mà, xem dáng vẻ dâm đãng kia của cô ta, mỗi ngày chỉ nghĩ câu đàn ông, ông nói xem ông có phải có đầu đuôi gì với cô ta hay không.” Cố Kiến Nghiệp nói làm lửa giận của Vương Mai phừng phựt lên, “Coi trọng em dâu của mình cơ á, Cố Kiến Nghiệp ông được lắm, gian phu dâm phụ, gác lúc trước, tôi phải làm đồ đê tiện kia tròng lồng heo.”