Cố Kiến Nghiệp nói tràn đầy tin tưởng, tương lai của con trai đều phải dựa vào bọn nó đi lăn xả, nhưng con gái không giống nhau, An An yêu kiều mềm mại nên được nâng trong lòng bàn tay. Người làm ba như hắn nhất định sẽ bưng những đồ vật tốt nhất trên thế giới đến trước mặt bé, không thể để bé chịu tủi thân dù một chút.
“Nào có ai làm ba như anh thế hả, cũng không sợ chiều hư con cái không ai muốn.” Cố Nhã Cầm nói một cách hờn dỗi, người đàn ông nhà cô thật đúng là kỳ quái, người ta ai chả thích con trai cơ chứ, cố tình hắn nằm mơ đều mong con gái, “Cũng không thấy anh thích mấy chị em Cố Hồng, đối xử với mấy đứa chẳng khác gì cháu trai Hướng Quốc, sao tới trên người An An anh lại thích con gái chứ.”
“Em nghĩ anh ngu hả, kia lại chẳng phải hạt giống của anh, đầu anh có hố mới bỏ con cái mình không chiều, nào có lòng dạ rãnh rỗi đi quan tâm con nhà người ta. Mấy đứa nó có anh cả anh hai nhìn rồi, người làm chú ba như anh đương nhiên là tận tâm tận lực chiều con nhà mình thôi.”
Cố Kiến Nghiệp chạm vào đầu vợ, hắn luôn luôn chướng mắt hai người anh trai giống như người gỗ vậy, đều là con cái của cha mẹ, cha mẹ hắn lại không phải bất công ngay từ đầu. Chẳng biết nói lời dễ nghe gì cả, không biết cha mẹ cũng phải được dỗ dành, cứ như vậy còn muốn lấy được chỗ tốt từ hai người già, xứng đáng qua cuộc sống khổ cực.
Chẳng qua như thế cũng tốt, cha mẹ đau một nhà mình, hắn có thể được đến chỗ tốt cũng nhiều hơn, Cố Kiến Nghiệp trước nay chưa che giấu sự ích kỷ của mình, lòng dạ hắn nhỏ chỉ bao dung được một nhà mình, còn có cha mẹ. Đến nỗi hai người anh trai, đó chính là nhà người khác, hắn không đỏ mắt cuộc sống nhà người khác trôi qua tốt, trôi qua không tốt cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi từ trên người hắn. Kim khố nhỏ của hắn chỉ thuộc về con gái bảo bối.
Cố Nhã Cầm có thể đi cùng với Cố Kiến Nghiệp thì lòng dạ cũng chẳng lớn bao nhiêu, làm một cô gái được Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa nuông chiều lớn lên, tính tình cô hơi yêu kiều, không giống các cô gái trong thôn, chịu không được tủi thân lại chịu không nổi mệt.
Cô nói những lời ban nãy cũng chỉ đùa giỡn với chồng, nếu người đàn ông nhà mình lấy đồ vật nhà mình đi dỗ con cái của chị em dâu thật, chỉ sợ trước hết bão nổi chính là Cố Nhã Cầm.
Cố Kiến Nghiệp ngồi xổm xuống, từ cái góc đầu giường đất đào ra một cục gạch, lại từ dưới cục gạch lấy ra một hộp sắt nhỏ, màu sắc hộp sắt rực rỡ, nhìn qua như là hộp bánh quy.
Cố Kiến Nghiệp đặt hộp sắt trên giường đất, mở nắp ra, lộ ra tiền hào chồng chất tràn đầy bên trong.
“Thêm vào lần này anh cầm thì tính lên được 242 đồng tiền, chỉ là tiền giấy lẻ quá nhiều, ngày mai anh đi trong huyện bằng không mang chút tiền đi đổi thành tờ tiền lớn đi, nếu không thì hộp sắt này không còn chỗ chứa nữa rồi.” Cố Nhã Cầm nhìn con gái cũng không uống sữa nữa, cho rằng cô uống no rồi bèn đặt con gái ở bên cạnh, nhắc đến đống tiền giấy với chồng, hai vợ chồng đều là dáng vẻ tham tiền.
“Sao nào, lúc trước anh nhờ ba cho anh khơi thông một công việc trong đội vận chuyển không sai chứ hả, đừng nhìn đội vận chuyển thường chạy đến tỉnh, thành phố, lại thường xuyên phải đi ra ngoài nhưng kiếm chác cũng đủ, bằng không giống anh cả anh hai như vậy vùi đầu vào trong đất làm lụng cực khổ, chúng ta tích cóp không được nhiều tiền như vậy đâu.”
Biểu tình của Cố Kiến Nghiệp đắc ý nho nhỏ, dáng vẻ ngạo kiều đang chờ vợ khen.
Cố Nhã Cầm cũng không phụ sự chờ mong của Cố Kiến Nghiệp, ở trên mặt hắn thơm một cái thật mạnh.
Cố An An che lại mắt, ba mẹ một đời này không khỏi quá mức ân ái, đều đã quên nơi này còn có ba củ cải nhỏ.