Hiện tại vẫn là lúc ăn chung nồi lớn, nồi sắt và các sản phẩm bằng sắt của mỗi nhà đều bị thu nộp hết, mỗi bữa cơm đều đi nhà ăn của đại đội ăn, hiện tại còn chưa tới ba năm nạn đói, cuộc sống của mọi người vẫn khá tốt, mở rộng bụng ăn, sợ ăn ít thì có hại.
Cố An An còn không biết vị trí niên đại hiện tại của mình, chỉ cho rằng bản thân đầu thai ở một gia đình nghèo khó, cô quan sát đến mẹ và anh trai đời này, khép xuống đôi mắt, hơi có tí xíu chờ mong.
“An An, con gái bảo bối của ba, mau để ba ôm một cái nào.” Cố An An còn đang trầm tư thì đã bị một giọng nói trầm thấp hấp dẫn.
Nhìn thấy một người đàn ông dường như mới từ bên ngoài về, phong trần mệt mỏi, đang vạn phần hiếm lạ mà nhìn cô được ôm uống sữa.
Đây là người nhà đời này của cô ư?
“Được rồi, còn chưa có tắm rửa nữa, cả người đầy mồ hôi thối mà đến cạnh con gái, anh không sợ làm con bé ngạt thở hả.” Cố Nhã Cầm còn đang cho con gái uống sữa, Cố Kiến Nghiệp liền bước đến bên cạnh nhìn chằm chằm. Mặc dù đã có ba đứa con nhưng Cố Nhã Cầm không quá quen, mắc cỡ đỏ mặt, ở dưới ánh nến càng trở nên tươi đẹp quyến rũ.
“Con gái chúng ta sao có thể ghét bỏ ba nó chứ.” Cố Kiến Nghiệp không chút nghĩ ngợi mà nói, hung hăng thơm vài cái ở trên khuôn mặt hồng phơi phới của Cố An An, thơm xong con gái bèn bước đến bên cạnh Cố Nhã Cầm, “Hơn nữa, không phải em thích nhất cả người đầy mùi vị đàn ông của anh à?” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, âm cuối kéo dài mang theo một xíu mập mờ.
“Trẻ con còn ở đây nè, anh nói bậy gì đấy.” Cố Nhã Cầm tức đánh Cố Kiến Nghiệp vài cái, vừa tức vừa thẹn.
Cố Kiến Nghiệp nhìn vợ nổi giận lại nhìn hai đứa con trai trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, sờ cái mũi, chẳng qua hắn không bao giờ sẽ thừa nhận mình có vấn đề. Ai bảo vợ làm người yêu mến như vậy chứ, đều kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn còn thẹn thùng như lúc mới cưới làm hắn nhìn liền muốn trêu chọc.
Cố An An nhìn ba mẹ mới ve vãn đánh yêu, ba mẹ đời này nhìn qua cảm tình dường như thực tốt, hơn nữa ba mới và mẹ mới hình như đều rất thương yêu mình. Trong lòng cô như có như không một tí chờ mong, có lẽ đời này cô rốt cuộc có thể có được một gia đình ấm áp.
“Nói chuyện đứng đắn này.” Cố Kiến Nghiệp đứng đắn lại vẻ mặt, thật cẩn thận móc ra một chồng tiền hào rải rác từ trong túi.
Cố An An nhìn đều là tiền giấy 1 xu, mệnh giá lớn nhất vẫn là tờ tiền 1 đồng bản cũ từ hồi xa xăm trước kia, những tiền giấy 1 xu ấy cô lớn như vậy còn chưa thấy qua một tờ, nhỏ hơn tiền giấy bình thường một xíu, mặt trên viết Ngân hàng nhân dân Trung Quốc, phía bên phải in chiếc xe tải lớn. Cố An An mắt sắc mà nhìn đến phía trên in năm 1955, lập tức giật mình, tiền giấy sớm như vậy đã sớm đình chỉ lưu thông rồi, rốt cuộc cô sống lại ở niên đại nào đây?
Đầu nhỏ của Cố An An nhanh chóng chuyển động, nhìn chữ trên tiền giấy thì vị trí niên đại hiện tại cô đang ở nhất định là ở sau năm 55, chả trách cách bài trí trong nhà đơn sơ cũ kỹ như thế, ở niên đại này trái lại là bình thường.
“An An của chúng ta thế mà là bé nhóc tham tiền, nhìn chằm chằm những đồng tiền này ngay cả cơm cũng không chịu ăn.” Cố Kiến Nghiệp cười với vẻ mặt yêu chiều, thấy con gái bảo bối nhìn chằm chằm chồng tiền giấy trên tay của hắn bèn trêu ghẹo, “Ba tích cóp những tiền này cho An An chúng ta, để An An đọc sách vào đại học, làm người thành phố, còn phải tích cóp mua máy may xe đạp cho An An chúng ta, làm mọi người đều hâm mộ con gái bảo bối của Cố Kiến Nghiệp ba đây.”