“Khác nhau à? Trước kia, không cần làm việc. Bây giờ tôi cảm thấy quá mệt mỏi, quá vất vả, trời còn quá nóng… Mỗi ngày muốn ăn gì thì ăn cái đó, không giống hiện tại, nếu không phải cha mẹ gửi đồ qua đây, sợ là một miếng thịt tôi cũng không ăn nổi.”
Nhớ tới cuộc sống trước kia, lại nghĩ tới cuộc sống hiện tại, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy vừa cay vừa đắng, vừa chua xót lòng người.
Lục Dữ nghe xong, mặt như suy tư điều gì.
“Hôm kia lên thị trấn, tôi còn bán tóc đó, anh có để ý không? Tôi để tóc ngắn thế nào?” Nói tới thịt, Thịnh Ngọc Châu lại nhớ món thịt kho tàu trên thị trấn.
Rõ ràng khi ở thời hiện đại, miếng thịt dính tí mỡ cô cũng không ăn nổi. Bây giờ… Đừng nói là một bát thịt kho tàu, dù hai bát, cô vẫn có thể ăn sạch sẽ.
Đương nhiên là Lục Dữ đã phát hiện ra rồi, dù là tóc dài phiêu diêu hay tóc ngắn đáng yêu,
Thịnh Ngọc Châu đều lóa mắt, mê người, đều kiều diễm tuyệt trần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play