Giọng đàn ông trầm ổn vang lên sau lưng, Thịnh Ngọc Châu quay đầu lại, là Lục Dữ.
“Được thôi.” Thịnh Ngọc Châu rất tin tưởng tiên sinh Ốc Đồng, hơn nữa, cô còn có việc muốn nói riêng với anh ấy, chỉ là lần trước tiên sinh Ốc Đồng không cho cô chạy loạn khắp thôn, cô ngoan như vậy, đương nhiên là nghe lời anh rồi.
Rất nhiều thanh niên trông thấy Thịnh Ngọc Châu khó xử, chỉ là có cha mẹ bên cạnh, bọn họ không dám chạy đến giúp đỡ.
Thanh niên trí thức đều đang chìm trong kích động vì chuyện có thể về thành phố, ngay cả lương thực của mình cũng không quan tâm, đâu có tâm trạng quan tâm tới người khác. Hơn nữa bọn họ còn lương thực của mình phải khiêng về, với bọn họ mà nói, tự khiêng được phần của mình về đã rất không tồi rồi.
“Đi thôi.” Lục Dữ chính là kiểu người mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có da có thịt. Anh chỉ tùy tiện vung tay, bao tải đã bị khiêng trên vai cực kỳ nhẹ nhàng, có thể nhìn ra được anh ấy rất khỏe.
Thịnh Ngọc Châu thấy không cần mình động tay, miệng nở nụ cười tươi tắn: “May mà có
anh, nếu không tôi còn không biết nên mang về thế nào đâu.” Đây chính là đồ ăn một năm của cô đó…
A, không đúng. Đây chỉ là lương thực cô kiếm được từ ba tháng công điểm, muốn ứng phó cả năm tiếp theo, chắc chắn là không đủ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT