Đêm giao thừa năm ngoái, anh ấy bận việc, tôi tự về nhà ăn Tết.
Ba mẹ chê tôi làm phiền thế giới riêng của họ, bảo tôi về ở với Phong Diễn.
Trước khi đi, mẹ còn nhét cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.
“Để cho Tiểu Diễn ăn nhiều một chút, nhà còn nhiều.”
Tôi đứng khoanh tay ở cửa.
“Mẹ, còn của con thì sao!”
Ba xen vào: “Nói gì chứ, Tiểu Diễn cái gì cũng nhường con trước, con mập lên hẳn một vòng rồi, lần này nhường nó đi.”
Tôi chu môi, kéo vali quay về nhà, bực bội ra mặt.
Tối hôm đó, lúc ra khỏi sân bay trời rõ ràng là trăng lưỡi liềm.
Tôi đi về biệt thự, trăng lại trở thành tròn đầy.
Không khí lạnh lẽo, không gian u ám đến kỳ lạ.
Bên trong còn có tiếng phụ nữ.
Tôi lẻn vào từ cửa sau.
Phong Diễn và một người phụ nữ chỉ thấy được bóng lưng đang đứng dưới giàn hoa trò chuyện.
Câu đầu tiên đã đánh gục tôi.
Người phụ nữ nói: “Mỗi lần anh chỉ hút chút xíu máu như thế, định học theo ong mật sao?”
Phong Diễn trả lời: “Nhiều quá cô ấy sẽ nghi ngờ.”
Nghe những lời đó, tôi chợt cảm thấy cổ tay đau âm ỉ.
Giơ tay lên dưới ánh trăng, hai chấm đỏ trên cổ tay rõ ràng đâm vào mắt.
Cả hai chấm đỏ tương tự trên cổ tôi.
Nhớ lại những đêm bên nhau, khi tình cảm lên cao, anh ấy thích cắn vào những chỗ yếu ớt trên người tôi.
Tôi luôn nghĩ đó là thói quen của anh, chút thú vị riêng trong tình yêu của chúng tôi.
Người phụ nữ khẽ cười: “Tôi thích nhất là hút cạn máu của con mồi, rồi một hơi nuốt chửng. Chỉ có mỗi cô ấy thì không thú vị, lần sau mang thêm vài người cho anh thử vị mới.”
Tôi nhíu mày, trốn trong bóng tối, loáng thoáng thấy mái tóc dài của người phụ nữ đang động đậy.
Nhìn kỹ lại, trông như là… rắn!
Cô ta lấy một con rắn xuống, cầm trong tay chơi đùa.
“A Diễn, nhớ nhận hàng đấy nhé.”
Cô ấy đặt tay lên ngực anh ta, nhẹ nhàng như một con rắn nước, rồi bất ngờ nắm lấy cà vạt của Phong Diễn.
“Nhớ giữ hình dạng, đừng để bị phát hiện.”
Tôi đứng yên tại chỗ, cố gắng véo bản thân, nước mắt lấp lánh trong mắt.
Tim đập loạn xạ.
Vì tôi thấy người phụ nữ đó biến thành một con bạch xà khổng lồ, uốn lượn rời đi.