Năm hai đại học, hệ thống bảo tôi là nữ chính.
Tôi nói tôi là hoàng đế.
Nó chỉ vào Phong Diễn, người lúc đó đột nhiên xuất hiện ở trường để thuyết trình về tài chính.
“Kia là nam chính, cô cứ suy nghĩ đi.”
Vẻ ngoài phiêu dật, phong thái tao nhã và anh tuấn.
Nam nữ xung quanh đều chen lấn, giơ điện thoại chụp ảnh.
Buổi giảng chật kín người.
Tôi nuốt nước bọt: “Đành cố vậy.”
Thật ra trong lòng như hoa nở rộ.
Đúng là ông bà tổ tiên tích đức, cho tôi một mối duyên lành!
Lúc đó, tôi nghĩ với hào quang nữ chính, chinh phục Phong Diễn dễ đến mức khiến tôi thấy như một cú lừa tình.
Nhưng anh ấy đối xử với tôi cực kỳ rộng lượng, tình yêu cũng không giống giả dối.
Chúng tôi kết hôn thuận lợi.
Anh ấy ngoài việc hơi lạnh lùng và hay ghen tuông ra, cơ bản chẳng có khuyết điểm gì.
Sức khỏe tốt, chiều chuộng tôi.
Tôi tưởng đây chính là tình yêu.
Cho đến một năm trước, tôi mới phát hiện ra mình là con mồi của anh ấy.
Anh ấy hút máu tôi.
Moẹ nó chứ!