Vương gia binh biến, loại chuyện này bất kể đặt ở triều đại nào thì cũng đều là chuyện lớn.

Bạch La La không hiểu tại sao trong thế giới gốc, Tín Vương lại không nổi loạn, nhưng hiện tại mọi chuyện đã xảy ra, việc cứ mãi bận tâm về nguyên nhân rõ ràng là không cần thiết.

Cung điện bị bao vây, Hoàng thượng sống chết chưa rõ, lòng Bạch La La lo lắng nhưng lại chẳng làm được gì. Viên Phong Yên vốn là một vị Vương gia nhàn rỗi không có thực quyền trong hoàng thành, cũng chính vì vậy, cho dù đời tư y có làm những việc quá đáng đến đâu, Hoàng thượng cũng chưa từng trách phạt y.

Đế vương nằm trên giường bệnh, làm sao dung thứ cho người khác ngủ say? Một vị Vương gia nắm trong tay quyền lực, làm sao có thể thực sự được Hoàng thượng tin tưởng.

Sau khi Tín Vương sai người bao vây phủ đệ của Bạch La La, liền giam giữ cậu, hoàn toàn cắt đứt liên lạc của cậu với bên ngoài.

Trong lòng Bạch La La nóng như lửa đốt, nhưng sau khi bàn bạc với hệ thống, cậu quyết định không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cậu cũng không có binh quyền, cho dù chạy thoát ra ngoài, cũng không giúp được gì cho anh trai mình.

Mười mấy ngày nay không khí trong hoàng thành vô cùng căng thẳng, hầu như không ai dám ra ngoài, mỗi ngày chưa đến tối đã bắt đầu lệnh giới nghiêm.

Mão Cửu thấy Bạch La La cả ngày cau mày, nhẹ giọng nói: “Vương gia đừng quá lo lắng, bệ hạ là Chân Long Thiên Tử, nhất định sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì.”

Bạch La La cười gượng, cậu biết chuyện binh biến vô cùng nguy hiểm, chỉ cầu mong Hoàng huynh có thể bình an vô sự.

Mão Cửu thấy vậy, đột nhiên hỏi: “Vương gia vào cung Tế Tổ, sao lại trở về sớm như vậy?”

Bạch La La nghe xong, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Mão Cửu, cậu nói: “Ý ngươi là…”

Mão Cửu gật đầu: “Hoàng thượng nhất định đã sớm có chuẩn bị.”

Lòng Bạch La La mới nhẹ nhõm.

Mão Cửu nói: “Vương gia, uống thuốc đi, ngài cảm lạnh chưa khỏi, lại thêm ưu tư quá độ, cẩn thận thân thể.”

Bạch La La ho vài tiếng, cầm chén thuốc lên uống ừng ực.

Loại thuốc này có tác dụng an thần, Bạch La La uống xong cả người đều có chút buồn ngủ. Mão Cửu cũng không nói chuyện với Bạch La La nữa, lại đốt cho Bạch La La một nén hương an thần, rồi mới tắt đèn ra khỏi phòng.

Bạch La La ngủ một giấc ngon lành, nhưng lại bị người ta đánh thức.

Cậu vừa mở mắt ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, chỉ thấy Tín Vương vốn nên ở trong Hoàng cung, lại đang ngồi trước mặt cậu, cười lạnh nhìn cậu, còn Mão Cửu thì bị mấy tên mặc đồ đen ấn xuống đất, khóe miệng còn dính một vệt máu.

“Tỉnh rồi à?” Tín Vương là anh trai của Bạch La La, nhưng lại nhỏ tuổi hơn đương kim Hoàng thượng vài tuổi, năm đó tranh giành ngôi vị Hoàng đế, lại là một đối thủ cạnh tranh mạnh khác.

Nếu không phải một bước sai lầm, hôm nay Hoàng thượng, e rằng còn chưa biết là ai.

“Tín Vương điện hạ.” Bạch La La định ngồi dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cậu ho vài tiếng, vẻ mặt nghi hoặc: "Điện hạ đây là ý gì?”

“Thắng làm vua thua làm giặc, là chuyện ngàn đời không đổi.” Tín Vương không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch La La, hắn ta nói: "Ta thua rồi, ta đáng chết.”

Bạch La La lại ho vài tiếng.

Tín Vương đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch La La, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, quan sát kỹ khuôn mặt cậu, rồi nói: “Ta thật tò mò, y là người lạnh lùng vô tình như vậy, sao lại cưng chiều ngươi, một kẻ vô dụng này như vậy.”

Phải nói, những vị Hoàng tử Hoàng tôn cùng thế hệ với Bạch La La, không ai là không đẹp trai, ngay cả Tín Vương vốn nên sa cơ lỡ vận này, cũng tuấn mỹ vô song.

Bạch La La không trả lời, cậu có thể nói gì, nói cậu may mắn có một người anh trai tốt, vì thế mà anh đến đánh tôi à? Nếu nói ra những lời này, có lẽ còn bị Tín Vương đánh một trận.

“Nhưng mà chuyện đời, ai mà nói chắc được.” Tín Vương lẩm bẩm, hắn ta nói: "Hôm qua ta thua, sao ngươi lại biết hôm nay ta sẽ thua?”

Bạch La La cảm thấy Tín Vương có chút không đúng, chẳng lẽ là hắn ta nổi loạn thất bại, tinh thần bất ổn? Nhưng nếu nổi loạn thất bại, sao hắn ta lại có thể bình an vô sự đi ra khỏi Hoàng cung.

Chưa đợi Bạch La La nghĩ ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói sắc bén của thái giám trong cung, thái giám nói: “Túc Vương điện hạ mau vào cung!”

Bạch La La vẫn còn ngơ ngác.

Tên thái giám rõ ràng biết Tín Vương đang ở trong phòng, nên căn bản không vào, chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào, Tín Vương thành công hay thất bại rồi.

Đúng lúc Bạch La La đang ngơ ngác, thì thấy mấy tên áo đen đang khống chế Mão Cửu lại giật mạnh quần áo của hắn xuống.

Bạch La La giọng khàn khàn kinh hãi nói: “Các ngươi định làm gì hắn! Đừng động vào hắn!”

Tín Vương nghe vậy, cười nhạo một tiếng, hắn ta nói: “Vương gia, ngươi hãy lo cho bản thân mình đi!”

Bạch La La còn tưởng bọn họ định làm gì Mão Cửu, nhưng khi chúng ném bộ quần áo của Bạch La La xuống trước mặt Mão Cửu, cậu mới hiểu ra ý đồ của chúng.

Bạch La La: “Ngươi…”

Tín Vương thấy sắc mặt Bạch La La tái nhợt, biết cậu đã hiểu ý mình, lạnh lùng nói: “Ta muốn thứ y không chịu cho, vậy thì thứ y muốn, ta cũng sẽ không cho y có được.”

Mão Cửu bị ép thay quần áo xong, Tín Vương trực tiếp rút kiếm chỉ vào Bạch La La, hắn ta nói với Mão Cửu: “Nếu ngươi để lộ sơ hở trước mặt Hoàng thượng, thì đừng hòng gặp lại chủ tử của ngươi nữa.”

Sắc mặt Mão Cửu lúc này cũng chẳng khác gì Bạch La La, hắn nghiến răng gọi một tiếng Vương gia.

Tín Vương lại phá lên cười, nhưng cười rồi, trong mắt lại hiện lên nước mắt, hắn ta nói: “Ngươi muốn, ta không cho!”

Lời nói vừa dứt, Mão Cửu liền bị người ta dẫn đi.

Bạch La La cảm thấy Tín Vương này đúng là điên rồi, cậu nói: “Hoàng huynh ta thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra Mão Cửu là giả!”

Tín Vương lạnh lùng nói: “Nếu y sắp chết thì sao?”

Bạch La La sững sờ.

Tín Vương nói: “Một người sắp chết, còn minh mẫn được nữa sao?”

Bạch La La cảm thấy mọi chuyện trước mắt đều quá phi lý, cậu nghẹn nửa ngày, mới thốt ra một câu: “Chẳng lẽ ngươi thích Hoàng huynh?”

Kiếm trong tay Tín Vương run lên, cứa một vết máu trên mặt Bạch La La. Hành động này quá rõ ràng, gần như đã cho Bạch La La câu trả lời.

Bạch La La nói với hệ thống: “Tôi cảm thấy dường như tôi đã biết được một bí mật hoàng gia.”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Biết nhiều thì chết nhanh chút.”

Bạch La La nói: “Chết sớm thì nghỉ sớm.”

Hệ thống nói: “Chết sớm quá cẩn thận bị trừ hoa hồng.”

Bạch La La suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là như vậy, cậu đã vất vả ở thế giới này lâu như vậy rồi, giờ mà chết thật sự hơi lỗ.

Tín Vương thấy sắc mặt Bạch La La hiểu ra, có chút tức giận nói: “Ta làm sao có thể thích y?! Hai anh em các ngươi, thật sự đều đáng ghét như vậy.”

Bạch La La hơi tủi thân, nghĩ thầm anh cả tôi cũng chẳng làm gì anh cả, mà anh lại cứa nát mặt tôi rồi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ nữa kìa.

Tín Vương lạnh lùng nói: “Chờ đi, sẽ có trò hay để xem đấy.”

Hai người ngồi trong phòng một canh giờ, khi trời sắp sáng, trong Hoàng thành vang lên tiếng chuông trầm buồn. Tiếng chuông kéo dài không dứt, dường như sẽ không bao giờ dừng lại.

Từ khi tiếng chuông vang lên, sắc mặt Tín Vương trắng bệch dần, hắn ta im lặng nhìn ánh bình minh từ phía sau đám mây, vẻ mặt lạnh lùng và bi thương.

Sau đó có người gõ cửa, Tín Vương nhàn nhạt gọi người vào.

Người đó vào phòng hành lễ, rồi liếc nhìn Bạch La La vẫn đang nằm trên giường không có quần áo để mặc.

“Nói đi.” Tín Vương không để Bạch La La vào mắt, nên cũng không tránh mặt cậu.

“Hoàng thượng băng hà rồi.” Người đó mặc y phục của thị vệ trong cung, quỳ xuống nói: "Đã truyền ngôi cho Túc Vương điện hạ.”

“Ta đã biết.” Tín Vương cười lạnh.

Người đó không dám lên tiếng.

Tín Vương chớp mắt, lại cười, hắn ta nói: “Nếu y ở dưới suối vàng biết người kế vị không phải là em trai y, mà là một tên ám vệ hèn mọn… thì sẽ là biểu cảm gì đây, đáng tiếc… y sẽ không bao giờ biết được nữa.”

Bạch La La nhìn nụ cười của Tín Vương, nhưng lại cảm thấy như hắn ta đang khóc.

Tín Vương lại nói: “Đi thôi, muộn thêm chút nữa, thành trì sẽ bị phong tỏa.”

Hắn ta vung tay lên, mấy tên thị vệ đứng sau Bạch La La liền khiêng cậu đang nằm trên giường lên xe ngựa.

Bạch La La yếu ớt leo lên xe, thấy Tín Vương cũng lên theo, cậu ngơ ngác hỏi: “Ngươi định đưa ta đi đâu vậy?”

Tín Vương đưa tay vuốt mặt Bạch La La, cười lạnh: “Đương nhiên là đưa ngươi đến một nơi tốt rồi.”

Bạch La La: … … Cậu nhìn khuôn mặt Tín Vương, sao lại đột nhiên nhớ đến cái hệ thống lừa đảo trong đầu mình nhỉ.

Để tránh Bạch La La lên tiếng, Tín Vương còn nhét vào miệng cậu một cục vải.

Theo lý mà nói, lúc này Hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Tín Vương lại dễ dàng ra khỏi thành, trên đường đi thậm chí không có một người kiểm tra nào. Không những thế, hắn ta còn đưa cả Bạch La La đi.

Như vậy, bị nhốt trong xe ngựa, Bạch La La không nỡ rời xa quê hương mình… bắt đầu cuộc sống vất vả khổ cực.

Trên đường đi, tâm trạng Tín Vương rất tệ, sắc mặt còn tệ hơn Bạch La La, gần như không có chút huyết sắc nào, rời khỏi kinh thành hai ngày, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Khi Bạch La La xuống xe, cả người đều sững sờ, cậu nói: “Ngươi định nhốt ta ở đây sao?”

Tín Vương nói: “Đúng vậy.”

Bạch La La im lặng một lúc lâu, nói: “Ngươi sẽ không định cạo đầu ta chứ.”

Tín Vương cười lạnh nhìn Bạch La La, chỉ vào tấm biển hiệu trên cửa nói: “Không cạo đầu thì làm sao mà làm hòa thượng?”

Bạch La La: … … Cậu nhìn ba chữ Bát Nhã Tự trên tấm biển, cuối cùng cũng bật khóc.

Bạch La La nói với hệ thống: “Tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tại sao hắn ta lại đối xử với tôi như vậy?”

Hệ thống nói: “Có lẽ hắn ta không thích trẻ con (không luyến đồng :)))) ).”

Bạch La La: … … Cậu đã hoàn toàn làm tôi mất hết hy vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play