Nội dung trong quyển sách này, vô cùng dung tục.

Cái gì mà tình yêu, tình chàng ý chàng, cảnh nóng khiến Bạch La La, một đại nam nhân, cũng đỏ mặt tía tai, cậu lướt qua một lượt rồi đóng sách lại.

Sách vừa đóng lại, Bạch La La liền liếc nhìn tên tác giả trên bìa sách. Không xem thì thôi, vừa xem liền tức giận, tác giả này cậu lại quen biết – chính là công tử Hạ Bạch Phong ngày đó muốn mang Mão Cửu đi.

Bạch La La: …Đừng chọc giận người có văn hóa nhé.

Mão Cửu thấy sắc mặt Bạch La La vô cùng khó coi, liền lên tiếng hỏi: “Vương gia, quyển sách này có gì không ổn sao?”

Bạch La La liếc Mão Cửu một cái, nghĩ thầm không có gì không ổn cả, chỉ là ngươi bị ta làm trong đó thôi. Nhưng cậu vẫn không muốn kích thích Mão Cửu đáng yêu nhà mình, chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói một câu không sao, rồi cất quyển truyện vào trong lòng.

Mão Cửu thấy Bạch La La không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là tiếng kể chuyện trong đại sảnh tửu lâu càng lúc càng lớn, khiến sắc mặt Bạch La La vẫn không bình tĩnh lại được.

May mà tiểu nhị kịp thời mang rượu và thức ăn đến, mới làm dịu đi phần nào sự lúng túng.

Rượu ngon, món ăn cũng ngon, nhưng Bạch La La ăn uống mà trong đầu toàn là hình ảnh vừa đọc được trong sách, cuối cùng đến nhìn Mão Cửu cũng không dám.

Mão Cửu nhìn thấy dung nhan như ngọc của chủ tử mình ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ khi đọc quyển truyện, hay đơn giản là say rượu.

Rượu nóng xuống bụng, Bạch La La cởi áo choàng ra, tay chống cằm, mắt híp lại nghe ông thầy kể chuyện dưới lầu.

Ông thầy kể chuyện đúng lúc đang kể đến chuyện quý nhân vì cứu người hầu mà dũng cảm xông vào pháp trường, liều mạng cứu người hầu khỏi đoạn đầu đài, dưới đài vang lên một hồi reo hò, còn có người ném tiền đồng cho ông thầy kể chuyện làm tiền thưởng.

Bạch La La nghĩ thầm nếu tôi còn trẻ, chắc chắn sẽ cầm gạch lên tìm người này lý luận…

Nghe một cậu chuyện ở tửu lâu, nghe đến nỗi bụng đầy tức giận, Bạch La La hừ hừ uống hết nửa bình rượu, càng hừ hừ nói muốn về.

Mão Cửu đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Ngoài trời lạnh, chủ tử mặc áo khoác vào đi.”

Bạch La La nói: “Ta có một thân chính khí, còn sợ lạnh?!”

Mão Cửu: …

Vì thế Bạch La La nhất thời nóng đầu, kiên quyết từ chối lời đề nghị của Mão Cửu, nhất quyết dùng chính khí chống lạnh, rồi khi đến cửa phủ mà không mặc áo khoác thì đã gần như sắp hóa thành chó rồi, thảm nhất là cậu hít hít mũi, phát hiện ngay cả đầu mũi cũng bị đông cứng lại.

Quản gia ra ngoài thấy Bạch La La co rúm tay lại, nhún vai, đi bên cạnh Mão Cửu, lạnh đến run cầm cập, suýt nữa không nhận ra ai là thị vệ ai là Vương gia.

“Đại Vương gia của ta ơi.” Quản gia vẻ mặt đau lòng, vội vàng kéo Bạch La La vào nhà, nói: "Áo khoác đâu? Sao chỉ mặc ít thế đã về rồi?”

Bạch La La vừa run vừa nói cậu không lạnh.

Quản gia nghi ngờ đầu óc Vương gia nhà mình bị đông cứng rồi, liền quay đầu mắng Mão Cửu một trận, nói sao có thể để Vương gia tùy hứng như vậy.

Mão Cửu cúi đầu chịu mắng, cũng không phản bác gì.

Bạch La La nói: “Không liên quan đến hắn, là ta tự…”

Quản gia nói: “Vương gia, trời lạnh thế này, cẩn thận đừng bị cảm lạnh!”

Ông nói xong liền gọi người chuẩn bị lò sưởi và nước gừng, rồi nhét Bạch La La vào trong chăn.

Uống nước gừng, nằm trong chăn, men rượu vừa rồi bị lạnh mất tác dụng lại trỗi dậy, Bạch La La mơ màng ngủ thiếp đi.

Quản gia thấy vậy, liếc nhìn Mão Cửu, thở dài nói: “Ngươi hầu hạ Vương gia thay quần áo đi, nhớ đừng để bị lạnh, sắp đến Tết rồi, bị bệnh thì không hay đâu.”

Mão Cửu gật đầu.

Ánh mắt quản gia nhìn Mão Cửu và Bạch La La đều khá phức tạp, dường như đang nghi ngờ, rốt cuộc Mão Cửu có sức hấp dẫn gì mà khiến Vương gia nhà mình đột nhiên thay đổi tính tình.

Quản gia đi ra ngoài, Mão Cửu cúi đầu giúp Bạch La La thay quần áo.

Tuy nhiên, vừa cởi bỏ lớp áo ngoài, Mão Cửu liền thấy quyển truyện mà Bạch La La giấu trong áo lót, hắn do dự một chút, vẫn đặt quyển truyện đó lên mép giường.

Cởi bỏ quần áo bị tuyết làm ướt của Bạch La La, thay bằng bộ ngủ ấm áp hơn, lại dùng chăn đắp kỹ cho cậu, cuối cùng còn đốt lò sưởi trong phòng cho nóng hơn.

Làm xong tất cả mọi việc, Mão Cửu rảnh rỗi, hắn ngồi giữa phòng, nhìn căn phòng được ánh lửa chiếu sáng thành màu cam, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch La La, cúi người, cầm lấy quyển truyện trong tay.

Quyển truyện không dày, nhưng nội dung rất phong phú, Mão Cửu ở thư phòng của Bạch La La thực ra cũng đã đọc không ít quyển truyện, nhưng quyển này lại khác với những quyển truyện khác.

Quyển truyện này kể về câu chuyện tình yêu của hai người đàn ông.

Một chủ một tớ, tình tiết hấp dẫn, nội dung gợi tình, Mão Cửu lướt nhanh một lượt, gần như đã ghi nhớ toàn bộ nội dung quyển truyện.

Sau khi đọc xong quyển truyện, trong mắt Mão Cửu nhìn Bạch La La dường như lại có thêm chút gì đó khác. Hắn do dự một lát, vẫn cất quyển truyện vào trong lòng…

Bạch La La ngủ dậy không được thoải mái, khi tỉnh lại thì bị nghẹt mũi, đau họng, cả người như bị nhốt trong một cái túi nilon khổng lồ, nhìn thế giới cũng mờ mờ ảo ảo.

“Hu hu hu hệ thống, có phải tôi bị mù rồi không, sao tôi nhìn mọi thứ đều mờ thế này?” Bạch La La khóc lóc với hệ thống.

Hệ thống kiểm tra một chút, rồi lạnh lùng thốt ra một chữ: “Ghèn.”

Bạch La La: “Ồ, ra là vậy.”

Hệ thống: …

Bạch La La đưa tay dụi mắt, rên rỉ yếu ớt một tiếng.

Mão Cửu vừa lúc đi vào từ ngoài, trên tay còn bưng một chậu nước nóng, thấy Bạch La La tỉnh lại, liền gọi: “Chủ tử.”

Bạch La La khàn giọng nói: “Ta khó chịu quá.”

Giọng nói này giống như giọng vịt đực, người không biết chắc sẽ tưởng Bạch La La đã la hét cả đêm qua.

Mão Cửu vội vàng đi tới, sờ trán Bạch La La, nói: “Không sốt, ta đi gọi ngự y, chủ tử cứ mặc quần áo trước đi.”

Bạch La La để Mão Cửu mặc quần áo cho mình, suốt quá trình biểu cảm vô cùng đờ đẫn, nếu miệng còn chảy chút nước dãi nữa thì đúng là một đứa trẻ chậm phát triển tiêu chuẩn.

Mão Cửu mặc xong quần áo cho Bạch La La, liền vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu dẫn ngự y đến.

Ngự y này là do hoàng đế ban cho Bạch La La, từ nhỏ đã khám bệnh cho Bạch La La đến lớn, xem như là một bậc trưởng bối của Bạch La La, ngày thường Bạch La La cũng rất kính trọng ông ấy.

Ngự y thấy Bạch La La bệnh nặng, cau mày nói: “Sao lại bị cảm lạnh?”

Mão Cửu nói: “Hôm qua cùng Vương gia ra phố chơi, về nhà Vương gia không mặc áo khoác, nên bị lạnh.”

Ngự y nói: “Đây không phải là làm càn sao? Trời lạnh thế này, không mặc áo khoác?”

Mão Cửu không lên tiếng.

Nhưng ngự y cũng biết Vương gia nhà mình ngang bướng, chuyện đã quyết định thì không ai can thiệp được, vì vậy thở dài nói: “Cần khuyên thì vẫn phải nên khuyên, sắp đến Tết rồi, đột nhiên bị cảm lạnh…”

Mão Cửu gật đầu đồng ý.

Bạch La La hiểu rõ cái gì gọi là đừng tỏ ra mình ngầu, tỏ ra mình ngầu thì sẽ bị sét đánh. Khí thế chính nghĩa xã hội chủ nghĩa của cậu trong gió lạnh chẳng có tác dụng gì, nên cảm lạnh vẫn cảm lạnh, nên uống thuốc vẫn phải uống thuốc.

Tệ nhất là thời cổ đại không giống thời hiện đại, cảm lạnh nặng thì tiêm một mũi là xong, ở thời cổ đại cảm lạnh cũng không phải là bệnh nhỏ, một khi không cẩn thận có thể bị viêm phổi, thậm chí có thể chết người.

Bạch La La như một sợi mì bị Mão Cửu kéo ra khỏi chăn, rồi trước mặt đặt một bát thuốc đen ngòm và đắng ngắt.

Mão Cửu nói: “Vương gia uống thuốc.”

Bạch La La không nói gì, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mão Cửu nói: “Vương gia, uống thuốc.”

Bạch La La tiếp tục giả vờ ngủ.

Mão Cửu im lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Vương gia, khí thế chính nghĩa không chữa được bệnh.”

Bạch La La: … Được rồi, cầu xin ngươi đừng nói nữa, ta uống còn không được sao.

Bị Mão Cửu ép mở mắt, Bạch La La uống xong vị thuốc đắng tận tâm can này rồi lộ ra vẻ mặt như vừa ăn phải phân, cậu nói: “Thuốc này sao đắng thế?”

Trong mắt Mão Cửu có chút ý cười, hắn nói: “Hoàng thượng biết ngài bị bệnh, bảo ngự y cho thêm khá nhiều hoàng liên…”

Bạch La La: … Anh trai yêu em trai thêm lần nữa đi.

Mão Cửu lại nói: “Còn nói ngài thích uống thuốc, vậy thì một lần… uống cho đã.”

Nước mắt Bạch La La cuối cùng cũng rơi xuống, cậu không ngờ rằng, khi cậu ốm bệnh nhất, cửu cửu yêu dấu và người anh kính yêu, lại cùng nhau đạp cậu vài cái.

Uống thuốc mấy ngày liền, uống đến nỗi Bạch La La hơi không tỉnh táo, cứ nhìn thấy Mão Cửu là lại thấy đắng lưỡi.

Trong thời gian này quản gia đến một lần, bảo thợ may đến đo đạc cho Bạch La La, nói Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều thứ, trong đó có vài tấm vải tốt, chuẩn bị may cho Bạch La La vài bộ quần áo.

Bạch La La nói: “Cũng may cho Mão Cửu vài bộ.”

Quản gia nghe vậy cũng không ngạc nhiên, ngoan ngoãn gật đầu.

Vương gia mà muốn sủng ai thì nhất định sẽ sủng người đó lên tận trời. Quản gia đến giờ vẫn nhớ, Vương gia nhà ông từng thích một kỹ nữ ngoại tộc, lúc hai người đang say đắm, Vương gia không tiếc tiền thậm chí còn mua cả khu vườn hát lớn nhất kinh thành để nàng vui chơi. Kỹ nữ đó đối với Vương gia không kiêng nể gì, không biết trên dưới, nhưng Vương gia dường như chưa từng để ý đến điều đó. Lúc đó ai cũng tưởng Vương gia đã sa vào lưới tình, tưởng kỹ nữ này có thể trở thành Vương phi tương lai – ngay cả chính kỹ nữ đó cũng nghĩ vậy.

Nhưng chuyện tình cảm, dù say đắm đến mấy cũng có thể dứt bỏ.

Khi tình cảm của Vương gia nguội lạnh, sự tuyệt tình của y cũng khiến người ta lạnh cả tim.

Sau khi tình cảm phai nhạt, y không chút do dự bán đi kỹ nữ đó, dù nàng khóc lóc van xin trước mặt y, y cũng không hề nao lòng.

Kỹ nữ khóc hỏi y lúc trước có thích nàng không, Vương gia gật đầu, nghiêm túc nói: “Thích chứ.”

“Vậy bây giờ thì sao, bây giờ thì sao, bây giờ ngài không thích ta nữa sao?” Kỹ nữ khóc đến tuyệt vọng.

Vương gia dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi cười, nói: “Ta thích nàng lúc đó là thật lòng thích, giờ không thích nữa cũng là thật lòng không thích nữa.”

Lời nói tuyệt tình đến thế, sắc mặt kỹ nữ lúc đó như chết lặng.

Lúc xử lý những chuyện này, quản gia cũng có mặt, dù ông hơi thương cảm cho người phụ nữ này, nhưng cũng sẽ không làm gì vì nàng. Bởi vì chuyện như thế này, đã không phải lần đầu tiên xảy ra.

Vương gia đa tình, lại bạc tình, tiếng tăm của y ai cũng biết, nhưng vẫn có biết bao nam nữ si tình, sẵn sàng lao đầu vào lửa, tưởng rằng mình có thể níu giữ được một trái tim lãng tử.

Nhưng rốt cuộc Vương gia có thật lòng hay không, ai mà biết được.

Cũng chính vì vậy, dù Vương gia đối với Mão Cửu dịu dàng như vậy, những người khác cũng không để tâm đến chuyện này – ai biết được tình cảm của Vương gia kéo dài bao lâu?

Mão Cửu chỉ là một ám vệ, lại còn là đàn ông, với tính tình của Viên Phong Yên, e rằng tuyệt đối không thể yêu chiều lâu được. Lúc đó tất cả mọi người xung quanh Bạch La La đều nghĩ như vậy, nên những chuyện sau đó, không ai ngờ tới cả.

Bạch La La ốm một trận, ốm suốt nửa tháng, đến gần giao thừa vẫn chưa khỏi.

Ngày Tết, Hoàng cung tổ chức yến hội lớn, ca múa nhạc, trò chơi trên băng, xiếc, kịch, đủ loại tiết mục đặc sắc đều được trình diễn hoàn hảo trước mặt bệ hạ.

Bạch La La quấn mình như một quả cầu, ngồi giữa đám đông uống rượu.

Yến hội Hoàng gia không đẹp như cậu tưởng tượng, món ăn phải đợi Hoàng thượng động đũa trước, lại thêm trời lạnh, món ăn dọn lên hầu hết đều nguội.

Bạch La La đang ốm, vốn đã không ngon miệng, giờ càng không muốn ăn, may mà tiết mục biểu diễn khá hay, cậu vừa uống chút rượu, vừa xem chương trình.

Phải nói, những mỹ nhân thời cổ đại có vẻ đẹp cổ điển, nhìn cũng khá thú vị.

Ngồi bên cạnh Hoàng thượng là Hoàng hậu và Thái hậu, nhưng tâm trạng y dường như không tốt, ban thưởng xong thì không nói gì nhiều, cũng giống như Bạch La La, cứ uống rượu mãi.

Sau khi chương trình kết thúc, là màn bắn pháo hoa.

Pháo hoa ở thế giới này vô cùng đẹp, từng bông từng bông nở rộ trên bầu trời đêm, làm không khí thêm phần náo nhiệt.

Bạch La La đứng không xa Hoàng thượng, nhìn lên bầu trời đêm, trong mắt toàn là ý cười.

“Thích sao?” Giọng nói của Hoàng thượng vang lên bên cạnh Bạch La La.

“Thích.” Bạch La La đáp.

Hoàng thượng ho vài tiếng, vỗ vai Bạch La La, nói: “Đệ cũng không nhỏ nữa rồi, nên thu lại tâm tư chơi bời đi.”

Bạch La La cười gật đầu.

Hoàng thượng nói: “Ừm, gần đây trẫm nghe nói, giang hồ đang truyền nhau chuyện của đệ và thị vệ của ngươi?”

Nụ cười trên mặt Bạch La La cứng lại.

Hoàng thượng nói: “Đã xem rồi chứ?”

Bạch La La: …

Hoàng thượng thấy vẻ mặt Bạch La La, đoán được bảy tám phần chuyện, gật đầu: “Viết cũng hay đấy, khá thú vị.”

Bạch La La không nói nên lời, cậu ấp úng mãi, mới nói được một câu: “Hoàng huynh, ta không có ý đó với hắn.”

Hoàng thượng nghe vậy nói: “Không có ý đó với hắn? Vậy thì đệ nói cho trẫm biết, đệ nuôi hắn bên cạnh để làm gì?”

Bạch La La::“……”

Hoàng thượng thấy Bạch La La không trả lời được, lại thở dài một tiếng, nói: “Đệ đúng là vẫn chưa lớn khôn mà.”

Bạch La La có cảm giác mình như một đứa con trai bị cha mắng.

Trên trời lại một quả pháo hoa nở rộ, Hoàng thượng và Bạch La La đều không nói gì nữa.

Chiều sau đêm giao thừa, lại có một trận tuyết nhỏ. Bạch La La về phủ khi đã là nửa đêm, cậu ngồi trên xe ngựa, khẽ ho khan rồi bước vào nhà.

Lò sưởi trong phòng vẫn đang cháy, Bạch La La đẩy cửa bước vào, thấy Mão Cửu ngồi trước bàn đọc sách.

Bạch La La nói: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”

Mão Cửu khẽ “Dạ” một tiếng, nói: “Chủ tử, năm mới vui vẻ.”

Bạch La La nhìn khuôn mặt mờ ảo trong ánh lửa của Mão Cửu, trong lòng khẽ động, cười nói: “Năm mới vui vẻ.”

Trên mặt Mão Cửu tuy không có biểu cảm gì, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh mắt dịu dàng của hắn, hắn bước tới, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết mỏng trên vai Bạch La La, nói: “Ngủ sớm đi.”

Bạch La La nắm lấy tay Mão Cửu.

Mão Cửu hơi sững sờ.

Bạch La La cảm thấy tay hắn lạnh lẽo đến tận xương, không giống như người đang sưởi ấm trong nhà, cậu do dự nói: “Mão Cửu… tay ngươi…”

Mão Cửu cười nói: “Chủ tử không cần lo lắng, chỉ là ta thể hàn mà thôi.”

Bạch La La nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lầm bầm vài câu, rồi đi rửa mặt đi ngủ.

Tết ở cổ đại rất cầu kỳ, mùng một, mùng hai, mùng ba phải làm gì đều được sắp xếp chu toàn. Dù Bạch La La bị cảm nặng, nhưng cũng phải tuân theo quy củ. Vì vậy, trời chưa sáng, đã bị quản gia lôi ra khỏi chăn, mặc quần áo chỉnh tề rồi nhét lên xe ngựa.

Mùng một Tế Tổ, ăn mặc đều rất cầu kỳ, Bạch La La làm lễ theo quy củ, lẽ ra phải cùng mọi người chờ trong điện, nhưng lại nghe thấy Hoàng thượng gọi cậu xuống nghỉ ngơi.

Những người khác nghe thấy lời phán của Hoàng thượng đều lộ vẻ ngạc nhiên, Hoàng thượng lại thản nhiên nói: “Đệ đang bị bệnh, đừng để thân thể mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi sớm đi.”

Dù Hoàng thượng sủng ái người em trai này, là chuyện ai cũng biết, nhưng chưa bao giờ làm rõ ràng như hôm nay.

Bạch La La cũng hơi bất ngờ, từ chối vài câu, thấy thái độ của Hoàng thượng kiên quyết, liền ngoan ngoãn trở về.

Cậu ngồi trên xe ngựa, hỏi hệ thống, nói tại sao Hoàng thượng đột nhiên lại tốt với cậu như vậy.

Hệ thống nói: “Có lẽ trời quá lạnh làm cho não bị đóng băng rồi.”

Bạch La La::“……”

Bạch La La phát hiện hệ thống này nói chuyện ngày càng biết chặn họng người khác, cơ bản nói ba câu thì có hai câu làm cậu nói không nên lời. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy thế giới tiếp theo vẫn nên đổi hệ thống khác thôi…

Bạch La La ngồi xe ngựa về phủ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thế nhưng khi cậu về đến phủ, vừa bưng chén trà nóng lên, thì nghe thấy quản gia mặt mày tái mét vội vàng chạy đến, nói: “Vương gia, không hay rồi!”

Bạch La La lần đầu tiên thấy quản gia hoảng hốt như vậy, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Quản gia quỳ xuống, run giọng nói: “Tín Vương – binh biến rồi!”

“Cái gì?!” Bạch La La làm rơi chén trà xuống đất, cậu trợn mắt, đầy vẻ khó tin: "Ông nói gì?”

“Tín Vương binh biến rồi!” Quản gia đầu đầy mồ hôi lạnh, ông nói: "Bây giờ đã dẫn binh vây quanh hoàng cung rồi!”

Bạch La La nói: “Vũ Lâm Vệ đâu?!”

Quản gia nói: “Không biết…”

Cốt truyện này, trong thế giới gốc không hề xuất hiện, trong thế giới gốc, Tín Vương bị giam cầm, năm ba mươi tuổi bị Hoàng thượng hiện tại tìm cớ chém đầu.

Hiện tại Tín Vương mới hai mươi chín, còn cách bị chém đầu một thời gian nữa, chỉ là Bạch La La thực sự không hiểu nổi, tại sao hắn ta lại đột nhiên binh biến.

Quản gia vừa báo tin cho Bạch La La, thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.

Bạch La La đứng dậy đi tới, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc – người này là môn khách của Tín Vương, đáng lẽ là Tín Vương bị giam cầm, môn khách cũng nên bị giải tán hết, hôm nay gã lại dẫn binh lính xuất hiện ở đây, liền chứng thực lời quản gia nói không sai.

“Túc Vương điện hạ.” Người đó hướng về phía Bạch La La hành lễ.

Bạch La La cau mày nhìn gã: “Ngươi có ý gì?”

Môn khách cười cười, nói: “Hôm nay trong Vương Thành sẽ tương đối hỗn loạn, chủ nhân nhà ta sợ có kẻ xấu làm hại Túc Vương, cho nên đặc biệt phái thuộc hạ đến bảo vệ Túc Vương điện hạ.”

Nói là bảo vệ, nhưng thực ra muốn làm gì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Bạch La La nhìn gã, vẻ mặt lạnh xuống.

Môn khách cũng không để tâm, chỉ cần vung tay lên, hộ vệ phía sau liền bao vây phủ đệ của Bạch La La kín mít.

Bạch La La lạnh lùng nhìn gã, môn khách cũng không để ý, cười cười rồi quay người rời đi.

Bạch La La nhìn bóng lưng gã, trong lòng sinh ra cảm giác không lành.

Môn khách vừa đi, Bạch La La liền hỏi hệ thống chuyện này là thế nào.

Hệ thống nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ.”

Bạch La La nói: “Tôi cảm thấy cậu không thành thật chút nào…”

Hệ thống nói: “Cậu xem, chuyện đều do cậu làm, tôi không biết gì cả, cậu còn hỏi tôi.”

Bạch La La nói: “Vậy tôi cần cậu để làm gì?”

Hệ thống nói: “Tôi có thể bầu bạn trò chuyện tâm sự tuổi hồng với cậu mà!”

Bạch La La nói: “Tôi cũng có thể trò chuyện với Mão Cửu mà!”

Hệ thống nói: “Nhưng hắn không dám mắng cậu.”

Bạch La La: … Cậu nói quá có lý rồi, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.

Bạch La La trầm mặc một lúc, phát hiện mình lại bị hệ thống dẫn dắt sai hướng. Nhưng trước đó khi cậu ở Cục Hài hoà Xã hội làm huấn luyện trước khi xuyên không, người hướng dẫn quả thật đã nói qua vấn đề này. Ý tứ đại khái của người hướng dẫn là, mỗi thế giới đều có thể vì hành động của người xuyên không mà phát sinh biến hóa, có biến hóa tốt, có biến hóa lại xấu, gặp phải những biến hóa này đừng vội vàng, đối mặt phải cẩn thận, cậu sẽ phát hiện ra – cậu sẽ có mười phần trăm cơ hội sống sót.

Bạch La La lúc đó nghe xong bài học liền hỏi người hướng dẫn, nói chỉ có mười phần trăm cơ hội sống sót, vậy chín mươi phần trăm còn lại thì sao?

Người hướng dẫn của cậu ánh mắt hiền từ, giọng điệu dịu dàng trả lời câu hỏi của cậu: “Đứa nhỏ ngốc, chín mươi phần trăm còn lại đương nhiên là chết kiểu kỳ quái rồi.”

Bạch La La bị từ “kỳ quái” làm cho chấn động, tưởng rằng mình bị ảo giác mới nghe được những nội dung này, nhưng chờ cậu phản ứng lại, người hướng dẫn của hắn đã ung dung rời đi.

Bây giờ nghĩ lại, người hướng dẫn của cậu quả thật không dọa cậu.

Bạch La La nghĩ lại thế giới trước của mình, cảm thấy công việc này khá đơn giản, không ngờ mới đến thế giới thứ hai, đã xuất hiện biến cố lớn như vậy.

Bạch La La buồn bực một lúc, linh quang chợt lóe hỏi hệ thống một câu, cậu nói: “Bị thiêu chết được trợ cấp ba ngày nghỉ, vậy nếu bị chém đầu thì sao?”

Hệ thống nói: “Hai ngày.”

Bạch La La nói: “Uống thuốc độc?”

Hệ thống nói: “Hai ngày.”

Bạch La La nói: “Tự tử bằng cách treo cổ?”

Hệ thống nói: “Hai ngày.”

Bạch La La nói: “Lăng trì?”

Hệ thống nói: “Cái này thảm hơn, bốn ngày.”

Hỏi vài câu, sắc mặt Bạch La La càng lúc càng trắng bệch, cậu phát hiện ra một chuyện… dường như mỗi cách chết mà cậu nói, hệ thống đều đã chuẩn bị sẵn, điều này có phải chứng minh, trước kia đã có người chết như vậy rồi không?

Hệ thống dường như nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Bạch La La, dịu dàng an ủi vài câu, nói cậu cứ yên tâm mà đi, nó có thể chặn cảm giác đau đớn.

Bạch La La: … Về sau cậu có nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để quay lại Cục Bảo hiểm Xã hội không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play