“Ể? Cậu dựa vào đâu mà đoán vậy?” Vương Mạn thắc mắc, “Lúc đó hình như chúng ta không thấy cô ta có gì bất thường mà? Nếu cô ta đã biến dị rồi thì đáng lý ra cô ta phải bị phát hiện cùng lúc với Tân Lê Mỹ chứ?”
Tô Dung lắc đầu: “Lúc đó mọi sự chú ý của chúng ta đều đổ dồn vào Tiết Tích và Tân Lê Mỹ, hoàn toàn không để tâm đến cô ta. Chính vì vậy nên cô ta mới có thể dễ dàng qua mặt chúng ta được. Nhất là sau này khi mức độ ô nhiễm của chúng ta nặng thêm, đến cả những thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt người khác cũng không thể nhận ra được nữa.”
Cô khẽ thở dài: “Sở dĩ tôi đoán cô ta có vấn đề sau khi đi toilet xong là bởi vì khi cùng tôi ra ngoài đến phòng quản lý, cô ta đã có dấu hiệu biến dị rất nghiêm trọng rồi.”
Cũng là lúc cô nằm trên giường hồi tưởng lại mọi chuyện mà chợt nghĩ ra điều này: “Nếu chỉ là không kéo dài đủ năm phút, tôi còn có thể cho là bất cẩn. Nhưng rõ ràng biết mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà cô ta lại không báo trước cho tôi một tiếng, như này thì chắc chắn có vấn đề. Lúc tôi vào được phòng quản lý, cô ta đã dẫn được bà quản lý đi đến cuối hành lang bên kia. Khi cô quản lý ký túc phát hiện mình chưa khóa cửa và vội vàng quay lại, đáng lý ra cô ta hoàn toàn có thể lớn tiếng nhắc nhở tôi sớm hơn để tôi có thời gian chuẩn bị. Nhưng không, cô ta lại cố tình chờ đến khi bà ấy sắp tới gần mới giả vờ lên tiếng.”
Lúc đó cô không phát hiện ra cũng là vì thời gian gấp rút, đầu óc lại bị ô nhiễm nên không kịp phản ứng. Nhưng giờ nghĩ lại thì rõ ràng điều này không hề hợp lý, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay.
Sau khi hiểu ra điều này, Tô Dung cũng chắc chắn một điều — Tiêu Khả Ái tám chín phần là không cứu được nữa rồi. Nghĩ lại hành động của cô ta về sau, cũng không còn giống với dáng vẻ ngoan ngoãn ban đầu. Lúc đầu rõ ràng là một cô gái bình thường, sau đó dần dà trở nên lươn lẹo, giả tạo. Trước đây không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là do tính cách bị sự biến dị ảnh hưởng.
“Nhưng mà không đúng lắm thì phải? Tụi mình đã trực tiếp đối mặt với Tiêu Khả Ái đã biến dị hoàn toàn rồi, tại sao tụi mình lại không bị ô nhiễm nặng thêm chứ?” Vương Mạn chợt nghĩ tới điểm này, liền khó hiểu lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT