Tách cà phê trong tay bà nhẹ nhàng đặt xuống đĩa, không phát ra chút tiếng động chói tai nào. Thế nhưng, giọng nói của bà lại vô cùng kiên định, từng câu từng chữ càng lúc càng chắc chắn.
"Bà đã hận Tần Việt Nguyên bao nhiêu năm nay."
Bà ấy lắc đầu, nhìn về phía Tần Ý An: "Không chỉ vì chuyện lần trước bà đã kể với con, rằng bà không thể gặp mặt Tiểu Vi lần cuối. Điều bà hận là, từ ba tháng trước khi mất, Tiểu Vi đã không muốn tiếp tục điều trị. Con bé muốn rời đi trong dáng vẻ đẹp nhất, vui vẻ tạm biệt con trai mình, dạy con rằng mẹ không chết, mà chỉ rời đi mà thôi. Nhưng…"
Tần Ý An và Tịch Bối đã gần như ngây người, ngồi im lặng tại chỗ.
Hương cà phê dịu nhẹ hòa quyện cùng mùi sữa dần dần lan tỏa, mang lại cảm giác an yên và dễ chịu.
Hai bàn tay của họ không biết từ khi nào đã đặt cạnh nhau, cũng không biết từ khi nào những đầu ngón tay đã đan xen siết chặt.
"Tiểu Vi không muốn chữa trị, nhưng Tần Việt Nguyên không muốn con bé rời đi. Cậu ấy bắt con bé uống thuốc, tiêm thuốc, làm phẫu thuật…" Mắt Lan Quân đã đỏ hoe. "Nhưng đến cuối cùng, cậu ấy vẫn không thể nắm lấy tay Tiểu Vi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT