Từng suy nghĩ lần lượt xuất hiện trong đầu Tịch Bối. Cậu nhìn thấy Tần Ý An lúc nhỏ vụng về đưa cho cậu chiếc áo len nhỏ. Nhìn thấy Tần Ý An chơi bản “Lương Chúc” cho cậu nghe, cười nói chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ. Nhìn thấy Tần Ý An vì cậu mà đánh nhau, vì cậu mà chủ động chịu phạt.  Nghe thấy Tần Ý An trong cơn say mơ hồ nói:  "Em cũng đâu có muốn anh giống như cách anh muốn em." Nghe thấy Tần Ý An rạng rỡ cười nói:  "Anh đã sớm mơ thấy em, trước khi em mơ thấy anh tận ba năm."
Tần Ý An, Tần Ý An.  
Mười bảy năm cuộc đời của cậu, có đến mười năm là có Tần Ý An!  
Cậu phải làm sao để chấp nhận đây? Làm sao chấp nhận việc Tần Ý An không còn quan tâm cậu nữa, làm sao chấp nhận việc Tần Ý An rời xa cậu, làm sao chấp nhận rằng trong lòng Tần Ý An, cậu không còn là người quan trọng nhất...  
Hay nói đúng hơn, làm sao chấp nhận rằng cậu đã rời khỏi vị trí "bảo bối" của Tần Ý An.  
Nếu cậu biết từ sớm rằng thân phận của mình là em trai của Tần Ý An, lẽ ra cậu đã sớm chấp nhận rồi.  
Nhưng cậu nhận ra.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play