9
Vết thương trên tay ta không sâu, bôi thuốc rồi băng lại là ổn.
Ta tiếp tục chuẩn bị đồ để sáng mai bán mì hầm.
Đêm đã khuya, mọi thứ cuối cùng cũng xong.
Ta ngáp dài một cái, chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Tiểu Nhi, mở cửa.”
Là giọng của Bùi Thanh Hằng.
Sao chàng lại đến đây?
Ta nhẹ nhàng bước ra cửa, cẩn thận cài then chắc chắn hơn, rồi nói:
“Đêm đã khuya, không tiện mở cửa. Mời công tử quay về cho.”
Lâu thật lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng thở dài:
“Ngươi đã nói với người khác rằng không quen biết ta, cớ sao lại gọi ta là ‘Công tử’?”
“Thực xin lỗi,” ta lập tức đổi giọng, “trời đã khuya, dân nữ không tiện mở cửa, xin đại nhân quay về.”
Không còn nghe thấy tiếng đáp lại.
Ta chờ một lúc, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, đành vào phòng tắt đèn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Đêm ấy, ta ngủ không mộng mị.
Trời vừa hửng sáng, ta đã thức dậy.
Như thường lệ, ta chất mì, nước dùng, và gia vị lên xe, chuẩn bị mang ra chợ.
Nhưng vừa mở cửa, ta liền sững người.
Trước cửa, một bóng người cao gầy đứng thẳng, vạt áo và đuôi tóc đẫm sương mai.
Cảnh tượng ấy khiến ta bất giác nhớ đến lần đầu gặp chàng.
Đôi mắt chàng, khóe đuôi hơi ửng đỏ, ánh nhìn như thấm nước, long lanh mà xa xăm.
Khi thấy ta, đôi môi tái nhợt của chàng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mong manh.
“Tiểu Nhi.”
Ta không ngờ chàng lại đứng ngoài suốt cả đêm, ta bối rối chẳng biết làm sao.
“Ngài… ngài có việc gì không?”
Chàng lấy từ tay áo ra một chiếc bình ngọc trắng mịn:
“Dùng cái này, sẽ không để lại sẹo.”
Ta không nhận, giấu tay ra sau lưng khẽ nói:
“Đa tạ đại nhân. Nhưng dân nữ quê mùa, không xứng đáng dùng thuốc tốt như vậy. Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác, xin mời quay về. Dân nữ còn phải buôn bán.”
Cả người chàng khẽ lay động, ngón tay siết chặt, dường như không kiềm được run rẩy.
“Tiểu Nhi, ta xin lỗi.”
Ta cười, vẻ không để tâm:
“Chỉ là một đóa hoa nhung thôi mà, đại nhân vốn không để mắt đến, cần gì phải để ý.”
“Không chỉ là đóa hoa nhung, ta…”
“Bao giờ mới nấu mì vậy? Chúng ta xếp hàng từ sáng sớm rồi!”
Đằng xa, vài thực khách lớn tiếng gọi.
Ta cúi đầu, giọng dịu đi:
“Đại nhân, dân nữ chỉ làm chút buôn bán nhỏ để kiếm tiền về quê. Xin ngài đừng làm ảnh hưởng đến kế sinh nhai của dân nữ, được không?”
Ánh mắt chàng ngập tràn cảm xúc, lặng lẽ nhìn ta.
Ta đẩy xe, lướt qua chàng mà đi, đi thẳng về phía đầu ngõ.
“Xin lỗi mọi người đã chờ lâu, lập tức có ngay mì nóng!”
10
Đêm ở Liêu Đông đen kịt và dài đằng đẵng, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Bùi Thanh Hằng luôn sợ bóng tối ấy.
Nhiều khi chàng không dám nhắm mắt, sợ rằng một khi nhắm lại, sẽ vĩnh viễn rơi vào hố sâu, không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng sau này, chẳng rõ từ khi nào, nỗi sợ ấy dần tan biến.
Mỗi lần xong việc trở về, nhìn thấy ánh đèn nhỏ trong nhà le lói từ xa, lòng chàng liền dấy lên sự ấm áp và an tĩnh.
Chàng biết rằng, chỉ cần đẩy cánh cửa ấy, bên trong sẽ là một không gian ấm áp như mùa xuân.
Chờ chàng là một cô gái ngốc nghếch vụng về, cùng bát canh nóng hoặc chén trà ấm đặt trên bếp lò.
Những thứ ấy có thể xóa tan mọi giá rét và mệt nhọc trong ngày.
Cái lạnh khắc nghiệt của Liêu Đông vượt xa trí tưởng tượng.
Tay chàng vì giá rét mà nứt nẻ, phổi nhiễm lạnh nên ho dai dẳng, đôi mắt bị gió thổi đỏ, không ngừng chảy nước.
Nhưng bất kể thân thể chàng gặp phải vấn đề gì, tiểu cô nương kia luôn là người đầu tiên phát hiện.
Sau đó, nàng tìm đủ mọi cách để chữa lành cho chàng.
Khi đêm khuya yên tĩnh, ngoài trời gió tuyết gào thét, chàng vẫn có thể yên giấc.
Bởi vì, trong nhà có tiểu cô nương ấy.
Thời gian trôi qua, vụ án sắp được làm sáng tỏ.
Những kẻ đứng sau màn bày mưu tính kế, cuối cùng đã ra tay ác độc, muốn giết Bùi Thanh Hằng để diệt khẩu.
Hôm ấy, trời lại đổ tuyết lớn mịt mù.
Bùi Thanh Hằng lạc đường, lạnh đến mức ý thức dần mơ hồ, nghĩ rằng lần này ắt khó toàn mạng.
Nhưng tiểu cô nương ấy đã tìm được chàng.
Cũng giống như đêm đầu tiên gặp nhau, cơ thể nàng nhỏ nhắn, mềm mại, lại ấm áp như ngọn lửa.
Một lần nữa, nàng cứu chàng.
Khi họ nắm tay nhau, đội gió tuyết mà trở về, Bùi Thanh Hằng nghĩ rằng, chàng thật sự không thể rời xa nàng nữa.
Vì vậy, khi Trường Huyền hỏi chàng định an trí Tiểu Nhi thế nào, chàng chẳng hề do dự mà nói rằng sẽ đưa nàng về kinh.
Nhưng rồi Trường Huyền lại nhắc đến Liên Hoa công chúa.