Lúc này chàng mới nhận ra, đã lâu lắm rồi chàng không còn nghĩ đến Liên Hoa.
Từ nhỏ, chàng và Liên Hoa đã quen biết.
Liên Hoa là viên ngọc quý trong tay Hoàng thượng, tính tình kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng dựa dẫm vào chàng.

Thuở bé, chàng coi nàng như muội muội, luôn nhường nhịn để làm nàng vui.
Khi lớn lên, có người nhắc đến hôn sự của họ, chàng cũng không thấy có gì không ổn.
Huống hồ, gia thế và con đường làm quan của chàng đều cần đến cuộc hôn nhân này.

Nhưng lúc này, khi Trường Huyền nhắc đến Liên Hoa và Tiểu Nhi cùng lúc, trong lòng Bùi Thanh Hằng lại dâng lên một cảm giác phiền muộn khó tả.

Chàng cố gắng che giấu, dùng giọng lạnh lùng mà nói:
“Một nha đầu quê mùa ngu ngốc, Hoa Nhi tất nhiên sẽ chẳng để tâm.”

Nhưng chính nha đầu ngu ngốc ấy, lại lặng lẽ rời đi mà không nói một lời.
Khi Bùi Thanh Hằng phát hiện, chàng không nghĩ ngợi gì mà lập tức đuổi theo.
Chàng phi ngựa suốt cả đêm, cuối cùng cũng tìm được nàng.

Thế nhưng, nàng lại nói rằng giữa họ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch tiền bạc.

Khoảnh khắc ấy, Bùi Thanh Hằng giận đến cực điểm.
Chàng muốn hỏi nàng rằng, đêm dây dưa ấy, những lần bầu bạn mỗi tối, cả việc nàng liều mình cứu chàng giữa gió tuyết, tất cả đều vì tiền sao?

Nhưng lòng tự tôn và kiêu ngạo trời sinh chỉ khiến chàng lạnh lùng nói:
“Theo ta về, nếu không thì từ nay về sau, đừng bao giờ đến tìm ta nữa.”

Nhưng nàng vẫn không chịu theo chàng.
Nàng còn nói rằng cả đời sẽ không đi tìm chàng.

Bùi Thanh Hằng quay người rời đi một mình.
Vừa đi, chàng vừa tự cười nhạo chính mình.
Chàng thật sự đã điên rồi, vì một nha đầu quê mùa mà truy đuổi suốt cả đêm. Thật không đáng.

Trở về kinh thành, chàng lại thường xuyên mất ngủ giữa đêm, nghĩ về Tiểu Nhi.
Ngay cả khi chợp mắt, trong mộng cũng đều là hình bóng nàng.

Chàng thật sự rất nhớ, rất nhớ tiểu nha đầu quê mùa và ngốc nghếch ấy.

Nửa năm trôi qua, một ngày nọ, chàng vô tình nghe được rằng ở kinh thành có một quán nhỏ bán mì hầm, chủ quán là một tiểu cô nương đến từ Liêu Đông.

Hạ triều xong, chàng vội vã đến đó, trái tim đập loạn nhịp không ngừng.
Khi đến gần, chàng cuối cùng cũng nhìn rõ, quả thật là nàng.

Chàng bỗng thấy trong mắt mình ươn ướt.
Chắc hẳn là do hơi nước từ nồi mì xông lên mà thôi.

“Cho một bát mì, thêm nhiều nước.”
Chàng chỉ nói ngắn gọn như vậy, rồi vội quay lưng tìm chỗ ngồi, tựa như sợ rằng nếu nhìn nàng thêm một chút, sẽ mất kiểm soát trước mặt mọi người.

Bát mì được mang lên, chỉ rắc vài cọng hành hoa.
Nàng quả nhiên vẫn nhớ rõ sở thích của chàng.

Bùi Thanh Hằng phải gắng hết sức mới kiềm được khóe môi đang muốn cong lên.
Chàng hỏi nàng đến kinh thành làm gì.
Thì ra là để tìm người.

Tim chàng lại bắt đầu đập rộn ràng, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt hỏi:
“Khi trước chẳng phải đã nói cả đời sẽ không tìm ta sao?”

Nhưng lời chưa dứt, đã bị người khác ngắt lời.
Chỉ lúc ấy, chàng mới nhận ra, hóa ra mình là một kẻ hề thực sự.
Tiểu Nhi đến kinh thành quả thật là để tìm người.
Chỉ có điều, người nàng tìm không phải chàng.

Cô gái từng luôn ở bên chàng, trong lòng chỉ có chàng, nay đã có người khác.

12


Cuộc sống vẫn như thường lệ, ta vẫn bày quán bán mì mỗi ngày.
Chỉ có điều, ngày nào ta cũng gặp Bùi Thanh Hằng.

Chàng gọi một bát mì.
Ta nấu xong, chỉ rắc vài cọng hành hoa rồi mang lên.
Chàng lặng lẽ ăn xong, rồi rời đi.
Không ai nói thêm một lời nào.

Ta không hiểu, với thân phận như chàng, biết bao sơn hào hải vị đã từng nếm qua, cớ sao lại mỗi ngày đến đây ăn một bát mì?
Nhưng chàng chưa từng nói, cũng không làm phiền ta buôn bán.
Vậy nên ta cũng không để tâm, chỉ coi chàng như một thực khách bình thường.

Dạo gần đây, Cối Yến đến ít hơn.
Y tham gia khoa thi mùa thu năm nay, ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở.
Mười năm đèn sách, để lo cho y ăn học, bà Cối đã bán cả mấy mẫu ruộng nhà mình.

Hôm đó, ta vừa bán xong bát mì cuối, đang định dọn quán thì từ xa có người chạy đến.
“Tiểu Nhi cô nương, xảy ra chuyện rồi!”

Là một người bạn đồng môn của Cối Yến, cũng từng nhiều lần ăn mì ở quán ta.
Lúc này, hắn mặt mày hoảng hốt, thở hổn hển nói:
“Vừa rồi có rất nhiều quan sai đến thư viện, nói là khoa thi mùa thu năm nay có người hối lộ giám khảo, gian lận lộ đề, đã bắt đi mấy người, trong đó có Cối Yến!”

“Gian lận lộ đề?”
Ta không hiểu, chớp mắt hỏi:
“Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?”

“Đương nhiên là nghiêm trọng!”
Người bạn đồng môn kia mặt cắt không còn giọt máu, nói:
“Từ xưa đến nay, gian lận khoa cử là trọng tội. Nhẹ thì bị cấm thi vĩnh viễn, nặng thì bị lưu đày hoặc xử trảm.”

“Cái gì?”
Ta kinh hoàng đến sững người:
“Vậy Cối Yến bị đưa đi đâu? Có thể hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra không?”

“Vụ lớn thế này chắc chắn sẽ do Đại Lý Tự thẩm tra, đó là nơi trên thông đến thiên tử, chúng ta nào có đường mà vào.”

Người kia đưa tin xong, lại vội vã rời đi.

Ta như người mất hồn, dọn quán một cách lộn xộn, đến cả bát đĩa cũng vô tình làm vỡ hai cái.

Chuyện này không thể để bà Cối biết.
Thân thể bà vừa mới khỏe lại, nếu hay tin Cối Yến gặp chuyện, e rằng bà sẽ vì lo lắng mà sinh bệnh.

Ta trở về nhà, lặng lẽ ngồi suốt cả ngày lẫn đêm.
Sáng hôm sau, ta không mở quán mì mà đứng chờ ở đầu ngõ.

Dưới ánh nắng ban mai, một bóng người trong bộ thanh y quen thuộc dần tiến lại.
Bùi Thanh Hằng cũng nhìn thấy ta.
Bước chân chàng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng tiến đến, trầm giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhi?”

Nước mắt ta, kìm nén suốt cả ngày lẫn đêm, lúc này không kiềm được mà trào ra.
Ta quỳ phịch xuống trước mặt chàng.
“Thưa đại nhân, xin ngài, cứu lấy Cối Yến.”

Chàng hơi sững lại, vội vàng cúi xuống đỡ ta dậy.
“Cối Yến làm sao?”

Ta kể lại chuyện gian lận khoa cử trong kỳ thi mùa thu, vừa khóc vừa van xin:
“Cối Yến chắc chắn bị oan, tiền ăn học của y đều nhờ mẹ bán đất, bình thường còn đi chép sách ở thư cục để phụ giúp gia đình, làm sao có bạc để hối lộ giám khảo?”

Bùi Thanh Hằng cụp mắt xuống, đôi mày dài cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lòng ta nóng như lửa đốt, không nhịn được lại muốn quỳ xuống.
“Xin đại nhân tra rõ sự thật, cứu lấy y.”

Chàng vội vàng giữ chặt tay ta, rồi thuận thế kéo ta vào lòng.
“Ta mấy ngày nay ở trong cung sắp xếp hồ sơ cũ, chưa hay chuyện này. Ngươi đừng lo, ta sẽ tra rõ chân tướng.”

Ta lập tức mừng rỡ, nước mắt vừa ngừng lại trào ra lần nữa.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ.”

“Đừng khóc, có ta ở đây, Tiểu Nhi không cần sợ.”
Chàng dịu dàng lau nước mắt cho ta, đôi mắt phong hoa tuyệt sắc hiện lên vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Ta ngẩn người nhìn chàng, nhất thời quên cả tránh né.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play