17
Tôi cảm giác mình và chú chim hoàng yến của mình đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Đặc biệt là sau khi nhập học, chúng tôi chính thức sống chung.
Mỗi ngày, anh ấy ngoan ngoãn tiễn tôi ra cửa, còn hôn tạm biệt.
Trông ngoan thật sự.
Mỗi ngày tôi đều ra ngoài rất sớm.
Tiết đầu tiên bắt đầu lúc 8 giờ sáng.
Đi làm cũng phải đi sớm để làm thêm giờ.
Dù sáng hay tối, tôi đều có thể tăng ca.
Nếu không chăm chỉ làm việc, tôi chỉ có thể sống dựa vào quỹ tín thác, không thể làm tổng tài được.
18
Một ngày, sau khi hết tiết 1 và tiết 2, tôi đi tìm chim hoàng yến của mình, đúng lúc anh ấy có tiết 3 và tiết 4.
Tôi dự định ở bên anh ấy một chút, rồi dẫn anh ấy đi ăn.
Tâm trạng tôi tốt thì cũng có thể dỗ dành anh ấy.
Miễn là anh ấy ngoan ngoãn.
Kết quả, tôi thấy một cô gái đang đứng bên cạnh bàn của anh ấy, e thẹn nói gì đó.
Vừa nhìn đã thấy, anh ấy đang bày trò quyến rũ!
Tôi tức giận bước tới, giọng nói như ngấm đầy băng giá, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy: “Hà Yến Diêu, anh đang làm gì vậy?”
Anh ấy vừa định mở miệng, tôi lập tức cắt lời: “Ai cho anh gan dạ như thế, dám tán tỉnh phụ nữ khác bên ngoài!”
Cả lớp vốn im bặt khi tôi đến, giờ thì bật cười rầm rộ.
Tôi lập tức cảm thấy mình bị biến thành trò cười.
Tôi nắm cổ tay anh ấy, kéo mạnh ra ngoài: “Đi theo tôi.”
Anh ấy bất đắc dĩ nói: “Giáo sư môn tài chính này rất nghiêm, trốn tiết là rớt môn đấy.”
Đúng lúc đó, chuông reo lên.
Một giáo sư lớn tuổi bước vào lớp.
Nhìn thấy tình huống của chúng tôi, thầy giáo hỏi: “Hai em đang làm gì đấy? Lên lớp mà còn kéo kéo đẩy đẩy à?”
Một người hay hóng chuyện nói: “Thầy ơi, bạn gái của Hà Yến Diêu đang đi kiểm tra đấy ạ!”
Cả lớp cười rần rần.
Hà Yến Diêu kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, tôi lập tức úp mặt vào bàn.
19
Trong giờ học, tôi nhỏ giọng tức giận nói: “Tất cả là tại anh.”
Anh ấy cố nhịn cười.
Suýt nữa thì tôi tức chết.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi đổi avatar của anh ấy thành hình tôi và anh ấy làm tay trái tim.
Như thế sẽ chẳng ai dám tiếp cận anh ấy nữa.
Khi tan học, tôi nắm lấy cổ tay anh ấy, kéo ra hành lang.
Nhưng vì có người qua lại làm tôi khó ra tay, nên đành kéo anh ấy đến một góc yên tĩnh.
Tôi đẩy anh ấy dựa vào tường, ngầu lòi nói: “Nghe đây, đàn ông, anh là của tôi, không được tán tỉnh lung tung.”
Anh ấy nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động.
Tôi lập tức cúi đầu, dữ dằn hôn anh ấy.
Sau đó, hai đứa đứng ở cầu thang hôn nhau suốt mười phút, đến khi môi sưng vù mới quay lại lớp.
Bạn cùng lớp của anh ấy còn hỏi: “Lão Hà, hai người sao môi sưng hết cả lên thế?”
“Đúng đấy, vì sao thế?”
“Sưng kiểu gì, kể nghe xem nào.”
Anh ấy đáp: “Cút.”