Để không bị anh ấy lấn át, tôi luôn cầm ly rượu vang, ánh mắt sâu xa và lạnh nhạt nhìn anh ấy.
Rồi lạnh lùng mở miệng: “Này anh, ngoài tình yêu, tôi có thể cho anh tất cả.”
Tôi nói với bạn bè mình: “Anh ta, chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Bao dưỡng anh ấy hai năm, tôi dần nảy sinh những cảm xúc mà bản thân không nhận ra.
Nhưng, Bạch Nguyệt Quang của tôi đã trở về nước.
Trùng hợp thay, hôm đó là sinh nhật của thế thân.
Tôi gửi anh ấy một tin nhắn lạnh băng: 【Anh ấy về rồi, tôi phải đi đón.】
Nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm: 【Đừng làm loạn, chẳng đáng yêu chút nào.】
Xe chạy được nửa đường, tôi bị hơn chục chiếc siêu xe chặn lại.
Dẫn đầu là chiếc Bugatti Veyron, từ đó bước xuống chính là thế thân tôi đã bao dưỡng.
Ánh mắt anh ấy lạnh như băng nhìn tôi, làm tôi từ bỏ ý định giả ngã để ăn vạ.
Từ những chiếc siêu xe khác, mấy cậu ấm nhà giàu bước xuống, huýt sáo trêu:
“Ha ha, đường dường là thái tử gia Bắc Kinh, lại sắp bị đội nón xanh rồi hả, hahaha…”
01
Hồi cấp 3, tôi yêu sớm, bị bắt tại trận.
Đối phương là bạn cùng bàn của tôi.
Ba tôi đưa cậu ấy 200.000 tệ, bảo cậu ấy rời xa tôi.
Cậu ấy đồng ý.
Từ đó, cậu ấy trở thành Bạch Nguyệt Quang của tôi.
Rồi ra nước ngoài.
Thêm một tầng hào quang.
02
Vào đại học, ba tôi dặn:
“Mở to mắt ra, nếu còn yêu mấy thằng nghèo, tao đánh gãy chân mày!”
Tôi rưng rưng gật đầu, rồi quay lại trường tìm ngay một thằng nghèo!
Nhưng tôi thích trai đẹp.
Nhanh chóng, tôi phát hiện một học trưởng năm ba cực kỳ đẹp trai.
Anh ấy thường xuyên không ở trường.
Nghe nói, anh ấy được một quý bà giàu có bao dưỡng.
Thậm chí còn được tặng siêu xe.
Mấy bạn cùng phòng ghen tị đỏ mắt.
03
Một ngày, tôi thấy anh ấy bước xuống từ xe của một người đàn ông.
Sao anh ấy ăn cả nam lẫn nữ vậy trời?
Rồi một ngày khác, tôi cùng bạn bè lần đầu đi bar chơi.
Tôi lại thấy anh ấy.
Anh ấy len qua đám đông, có vẻ đi ra cửa sau?
Chắc đi thay đồ làm phục vụ.
Tôi uống một chai rượu, xông thẳng tới kéo anh ấy lại.
Anh ấy thấy tôi, nhíu mày hỏi: “Em làm gì ở đây?”
Tôi hỏi: “Anh quen tôi à?”
Anh ấy ngửi ngửi người tôi, không hài lòng: “Em còn uống rượu?”
04
Tôi kéo anh ấy ra ngoài, hít một hơi lấy hết dũng khí, cố dùng chiều cao thấp hơn để nói câu quyền uy:
“Theo tôi đi, đừng làm mấy công việc khổ sở này nữa.”
Anh ấy: “…”
Tôi khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn anh ấy: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết anh chắc chắn thiếu tiền, nên mới bị mấy bà già giàu có hoặc mấy ông lão bao nuôi. Báo giá đi, từ nay theo tôi.”
Tôi lén liếc anh ấy một cái, rồi rút ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Trong này có hai vạn, đừng kích động, đây chỉ là tiền tiêu vặt một tháng. Chỉ cần anh nghe lời, sau này tôi sẽ mua xe cho anh.”
Anh ấy im lặng một lúc rồi hỏi: “Em uống bao nhiêu rồi?”
Tôi đáp: “Hai chai. Chút rượu này, chưa đủ nhét kẽ răng tôi.”
Rồi tôi ngất luôn.
Lúc ngất đi, tôi cảm giác được anh ấy bế tôi. Cánh tay chắc khỏe, lồng ngực cũng rắn rỏi.
Người ta đúng là có tư bản mà.
05
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong khách sạn.
Anh ấy ngồi trên ghế sofa bên cạnh, gõ máy tính.
Quần áo trên người tôi vẫn chỉnh tề.
Anh ấy đưa cho tôi một cốc nước: “Sau này đừng uống rượu nữa.”
Tôi chép miệng: “Chuyện của tôi, anh đừng lo. Còn lời tôi nói tối qua, anh đồng ý không?”
Anh ấy nhướn mày: “Ồ, còn nhớ cơ à?”
Tôi hừ một tiếng: “Nếu anh thấy ít, tôi có thể tăng lên hai vạn năm mỗi tháng! Chị chẳng có gì ngoài tiền!”
Anh ấy cười trầm thấp: “Được thôi.”
Rồi anh ấy rút ra chiếc thẻ ngân hàng: “Nhưng mà số dư này, không đủ trả phí khách sạn.”
Tôi giật mình, hai vạn còn không đủ á?
Tôi đen mặt, ra quầy lễ tân trả tiền.
Nhân viên lễ tân nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Khách sạn gì mà một đêm hai vạn tám.
Biết thế tối qua tôi đã tắm một trận trước khi đi.