14
Khi tôi đến nhà, anh ấy ra mở cửa.
Nhìn anh ấy có vẻ hơi thở dốc.
Chắc là nghe chuông cửa, vội vàng chạy ra mở.
Nghĩ đến hôm nay là Tết, tôi mỉm cười nói với anh ấy: “Chúc mừng năm mới.”
Rồi lấy ra một phong bao lì xì lớn đưa cho anh ấy.
Bên trong có tám vạn tám.
Là tiền mẹ tôi cho tôi.
Bị tôi lấy ra để làm màu.
Anh ấy cười nhận lấy, sau đó nắm lấy tay tôi, áp sát người, một tay giữ sau đầu tôi rồi hôn xuống.
Trong lòng tôi mơ hồ nghĩ, chắc chắn là anh ấy đã cảm động bởi tấm lòng của tôi, nên mới chủ động thế này.
Và tôi cũng không kiềm được, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ấy…
15
Khi tỉnh dậy, đã hơn 4 giờ sáng.
Đầu óc tôi vốn đã mơ màng, giờ càng thêm rối bời.
Tôi để mặc anh ấy tắm rửa, thay quần áo, sấy tóc cho mình.
Anh ấy đúng là thù dai thật.
Chỉ vì tôi nói một câu: “Đàn ông thì nên biết giữ ý chứ, Bạch Nguyệt Quang của tôi sẽ không giống anh, quá sức táo bạo.”
Thế mà anh ấy cứ phạt tôi mãi, còn hỏi tôi có dám nhắc đến người đàn ông khác trên giường nữa không.
Thể lực tôi không đấu lại anh ấy.
Vậy nên chỉ đành tạm thời xin tha.
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi.
Rồi ngủ thiếp đi lần nữa.
Cảm giác như chỉ mới chợp mắt, đã bị anh ấy lay tỉnh.
Tôi nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trên xe, mà xe thì đang đỗ trước biệt thự nhà tôi.
16
Theo phong tục mùng 1 Tết, phải dậy sớm ăn sáng, không được ngủ nướng.
Tôi vội vàng xuống xe, nói với anh ấy: “Anh về đi, lái xe cẩn thận.”
Anh ấy “ừm” một tiếng, nhìn tôi rồi nói: “Tối về tôi bôi thuốc cho em.”
Bên dưới đúng là hơi đau.
Cuộc sống của tổng tài, thật sự là chịu đủ tổn thương.
Nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Vậy nên, tôi chỉ lạnh lùng gật đầu.
Vào nhà, mẹ tôi hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Tôi xoay người một chút, trả lời: “Con đi chạy bộ.”
Nói xong, tôi cắn răng nhịn đau mà leo lên lầu.