Dù là hàng thật, họ cũng khẳng định tôi dùng tiền không rõ nguồn gốc để mua.

Tôi cười lạnh, thật là vô lý!

“Thư Diêu, khi A Tuyết nói với anh, anh còn không tin.”

“Không ngờ em thực sự là người như vậy.”

4

Tôi lùi lại hai bước, cổ họng nghẹn đắng: “Tôi là loại người như thế nào?”

“Thư Diêu, thiếu tiền thì nói với anh! Anh vốn không cần món quà sinh nhật ấy. Tại sao em lại phải làm những chuyện như bán rẻ thân thể mình…”

Tôi há miệng, sững sờ trong một, hai giây.

Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng lên mặt anh.

Thiên Tuyết bước tới, đau lòng khoác tay Kỷ Từ.

Cô ta vừa định giơ tay đánh tôi, nhưng Kỷ Từ đã ngăn lại:
 “Anh Kỷ Từ, cô ta đã làm ra chuyện đó, lại còn dám ra tay với anh. Tại sao anh vẫn bảo vệ cô ta chứ!”

“Thư Diêu, người đàn ông đến đón cô mỗi tối là ai? Cô nghĩ rằng bọn tôi không biết sao?”

“Tôi thật sự thấy anh không đáng.”

Không đáng.

Tôi bật cười tự giễu, quả thật không đáng chút nào.

Tôi không muốn giải thích thêm gì nữa.

Bởi lần trước, sự giải thích của tôi chẳng đổi lại được sự tin tưởng từ Kỷ Từ, mà chỉ khiến nghi ngờ của anh ngày một lớn hơn.

Họ môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, còn tôi, một người ngoài, có gì để nói đây?

Nửa năm bên nhau, mỗi lần hẹn hò, mười lần thì tám lần Thiên Tuyết đều xuất hiện.

Bất kể là ở đâu, vào thời điểm nào.

Có lần, tôi thực sự không chịu nổi nữa, đã nói với Kỷ Từ rằng tôi không muốn ba người cùng đi, chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian riêng tư giữa hai người.

Anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Anh luôn nói với tôi:  “Thư Diêu, Thiên Tuyết chỉ là em gái anh thôi.”

“Gia đình hai bên của tụi anh là bạn thân, mẹ anh coi Thiên Tuyết như con gái ruột, chú Thiên cũng đối xử với anh rất tốt. Được rồi, đến chuyện này mà em cũng để bụng sao?”

Trong mắt anh, yêu cầu chính đáng của tôi chỉ là sự nhỏ nhen.

Còn anh, luôn là người đứng trên cao, rộng lượng tha thứ cho tôi.

Nụ cười của tôi trở nên cay đắng.

Hà tất phải ép buộc bản thân như vậy?

“Kỷ Từ, chúng ta chia tay đi.”

Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thiên Tuyết, hình như cô ta lại đang nói điều gì đó.

Nhưng tôi chẳng còn nghe rõ một chữ nào nữa.

Về đến nhà, tôi lấy cặp tai nghe Bluetooth từ giá sách ra, đưa cho Thư Viễn: “Này, tặng em đấy.”

“Xem như phần thưởng vì em đã đến đón chị tan làm mỗi ngày.”

Mắt Thư Viễn sáng rực, suýt nữa đã nhấc tôi lên quay mấy vòng.

“Trời ơi! Chị, sao chị biết em luôn muốn có cái tai nghe này!”

Sau niềm vui sướng, trong mắt cậu lại thoáng qua chút lo lắng: “Không đúng.”

“Chị, chẳng phải chị làm việc suốt hai tháng chỉ để mua món quà này tặng người mà chị luôn nhắc đến sao?”

Tôi mở cặp, lấy sách toán ra, nghe cậu nói, khẽ sững lại một chút, rồi bình thản đáp: “Bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa.”

5

Tôi không còn gặp lại Kỷ Từ nữa.

Người ta nói rằng Kỷ Từ đã được sắp xếp đi du học từ rất sớm.

Còn Thiên Tuyết, sau kỳ thi đại học, cũng sẽ đến cùng một trường với anh.

Những điều đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Càng gần đến kỳ thi, tôi lại càng tĩnh tâm hơn, dồn hết sức vào việc học.

Trong lớp, những lời đồn ác ý cũng ngày một nhiều.

Ví dụ, có người nói món quà tôi tặng Kỷ Từ là do tôi ngủ với đàn ông để có được.

Cũng có người bảo, Kỷ Từ không chịu đến trường nữa là vì thất vọng tột cùng với tôi, đến mức bị tổn thương.

Tôi chính là kẻ tội đồ đã làm tổn thương Kỷ Từ.

Những ánh mắt soi mói và lời đàm tiếu độc địa, tôi đều mặc kệ.

Tập bài tập mà tôi đã làm cẩn thận bị người ta giẫm lên, sau đó ném vào bồn nước.

Tôi nhặt nó lên, thấy tập sách đã ướt đẫm và không thể sử dụng được nữa.

Tôi vứt nó vào thùng rác, rồi quay lại chỗ ngồi, tiếp tục giải nốt những bài tập đang dang dở.

Cho đến một lần, bàn học của tôi bị đổ đầy mực.

Tôi bình tĩnh hỏi: “Ai làm?”

Không ai trả lời, chỉ có những tiếng bàn tán nhỏ dần trong lớp.

“Nếu không ai đứng ra, tôi sẽ báo với giáo viên và nhờ kiểm tra camera.”

Cô gái ngồi trước tôi quay lại, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Là tôi làm đấy, Thư Diêu. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải báo giáo viên kiểm tra camera sao? Nếu không chịu nổi, tốt nhất cô nên về học lại mẫu giáo đi.”

“Tôi chỉ không thể chấp nhận được cách cô đối xử với thiếu gia Kỷ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play