“Thư Diêu.”

Anh đặt cặp tai nghe vào tay tôi.

Ánh mắt thoáng qua chút khinh thường và tôi đều nhìn thấy rõ.

“Cô chưa đủ làm tôi mất mặt sao? Gây náo loạn chưa đủ à?”

Một luồng điện như chạy dọc cơ thể tôi.

Tôi không thể tin được, những lời này lại phát ra từ miệng của Kỷ Từ.

Mất mặt ư?

Kỷ Từ không tin tôi.

Anh chỉ vì một câu nói của Thiên Tuyết mà kết luận tôi mua hàng giả.

Tại sao?

Dựa vào điều gì?

Chỉ vì tôi nghèo sao?

Chỉ vì tôi không có tiền mà đáng bị đám công tử tiểu thư này vu oan sao?

Đúng vậy. Trong mắt anh, nghèo chính là tội lỗi nguyên thủy.

Tôi nhìn món quà trong tay mình, thứ mà tôi đã dốc lòng chuẩn bị cho Kỷ Từ.

Chỉ cảm thấy buồn cười.

Thiên Tuyết kéo tay anh, dịu dàng an ủi:
 “Hôm nay là sinh nhật mà, đừng tức giận nữa. Chúng ta ra vườn sau cắt bánh kem nhé?”

Kỷ Từ gật đầu đồng ý.

Anh đi ngang qua tôi, hạ giọng:
 “Thư Diêu, hôm nay là sinh nhật tôi.”

Tôi hiểu ý anh.

Anh đang trách tôi.

Hôm nay là sinh nhật anh, tôi đã làm anh mất mặt trước bao nhiêu người, khiến anh không ngẩng đầu lên được.

Đối với Kỷ Từ, sĩ diện luôn là điều quan trọng nhất.

Đám người huyên náo kéo nhau ra ngoài, chỉ còn lại tôi đứng cô độc tại chỗ.

Tôi nhớ lại khi Kỷ Từ vừa bắt đầu quen tôi, Thiên Tuyết đã khoanh tay, nhìn xuống tôi với ánh mắt cao ngạo, và nói:
 “Thư Diêu, cô đừng nói là cô thực sự tin rằng một thiếu gia giàu có lại yêu một cô gái nghèo rớt mùng tơi như cô đó chứ? Anh ấy chẳng qua chỉ thấy mới mẻ mà thôi. Chuyện Lọ Lem không phải dễ diễn đâu.”

3

Tôi siết chặt món quà trong tay, cười cay đắng, tự nói với lòng: Cô xem, món quà mà cô cất công chuẩn bị suốt hai tháng, người ta vốn chẳng để vào mắt.

Khi ấy, tôi thực sự đã tin.

Tin rằng Kỷ Từ thích tôi.

Bây giờ, tôi hoàn toàn nhận ra sự cao ngạo của anh, sự kiêu căng của bọn họ.

Khoảng cách khổng lồ giữa chúng tôi đè nặng khiến tôi không thở nổi.

Sau buổi tiệc sinh nhật, tôi và Kỷ Từ không liên lạc trong một khoảng thời gian rất dài.

Mãi đến khi học kỳ cuối của năm lớp 12 bắt đầu.

Tôi, Kỷ Từ và Thiên Tuyết không học chung lớp.

Nhưng tin đồn về việc tôi tặng đồ giả cho Kỷ Từ đã lan truyền khắp nơi.

Mỗi khi tan học, luôn có người chỉ trỏ và xì xào bên tai tôi.

Tôi làm ngơ.

Bởi tôi biết, so với Kỷ Từ và Thiên Tuyết, những người đã có con đường sẵn sàng chờ đợi, tôi chỉ có thể lựa chọn duy nhất là vượt qua kỳ thi đại học.

Mỗi ngày, tôi càng nỗ lực học tập hơn.

Tôi không muốn bị những lời đồn giết chết.

Quan trọng hơn, tôi không cam lòng.

Không cam lòng để họ vu oan cho tôi, không cam lòng để bị khinh thường.

Cho đến một ngày, sau giờ tự học buổi tối, Kỷ Từ chặn tôi ngay trước cửa lớp.

Anh kéo tôi ra sân vận động, muốn nói chuyện.

“Thư Diêu, một tháng rồi, em cần gì phải như vậy?” Anh hỏi tôi.

Tôi cười, lấy điện thoại ra, đưa anh xem lịch sử mua hàng:
 “Kỷ Từ, anh nhìn cho rõ đi. Tôi không vì sĩ diện, càng không mua đồ giả tặng anh!”

Ánh mắt Kỷ Từ trở nên kỳ lạ, thậm chí có chút nghi hoặc.

“Số tiền này, em lấy từ đâu ra?”

Tôi sững sờ, nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Cả người tôi như bị đông cứng, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Ánh mắt anh lạnh lùng, bàn tay anh siết chặt cổ tay tôi, khiến da tôi đỏ rực.

“Thư Diêu, nói cho anh biết, số tiền mua quà này, em lấy từ đâu?”

“Tiền sinh hoạt của em một tháng chưa đến 500 tệ, sao em có tiền mua thứ này?”

Tôi giật tay ra khỏi anh, lần đầu tiên tức giận với anh:
 “Nếu anh kéo tôi ra đây chỉ để nói điều này, thì xin lỗi, thời gian của tôi rất quý giá. Mong anh buông tay, tôi còn phải về học bài.”

Kỷ Từ giữ chặt lấy tôi, không chịu buông.

Một món quà sinh nhật, chỉ vì nó vượt quá khả năng chi tiêu của tôi, đã trở thành cái cớ để mọi người vu khống tôi.

Chỉ vì tôi nghèo, dù là hàng chính hãng cũng bị nói thành đồ giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play