1.

Trong buổi tiệc sinh nhật, tôi mỉm cười, lấy ra món quà được gói ghém tinh xảo:
 “Kỷ Từ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý!”

Trong tiếng reo hò của mọi người, Kỷ Từ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Cô bạn thanh mai trúc mã của anh, Thiên Tuyết, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Thiếu gia Kỷ, quà của bạn gái anh tặng, cũng nên mở ra cho mọi người cùng xem đi.”

Giọng nói của Kỷ Từ đầy cưng chiều: “Quà của bạn gái tôi, em nhìn làm gì.”

Thiên Tuyết bước qua tôi, kéo tay Kỷ Từ nũng nịu: “Nhưng em muốn xem mà ~”

Kỷ Từ bất lực, khẽ cười, đưa tay chạm vào mũi Thiên Tuyết.

Sau đó anh quay đầu hỏi tôi: “A Diêu, em không phiền chứ?”

Dưới ánh mắt của mọi người, Kỷ Từ mở món quà mà tôi cẩn thận chuẩn bị.

Bên trong là một bức thư và một cặp tai nghe Bluetooth màu xanh.

Tôi không hiểu tại sao không khí bữa tiệc đột nhiên trở nên ngưng đọng.

Cũng nhận ra vẻ mặt của Kỷ Từ cứng lại.

Giữa bầu không khí im lặng, tiếng cười của Thiên Tuyết vang lên rõ ràng và chói tai: “Thư Diêu, nhà cô nghèo là điều ai cũng biết.”

“Cặp tai nghe này hàng chính hãng phải hơn hai nghìn tệ.”

“Cô không cần phải sĩ diện đến mức tặng thiếu gia Kỷ đồ giả đâu.”

Sắc mặt của Kỷ Từ có chút khó coi.

Những người tham dự bữa tiệc bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Kỷ thiếu gia cái gì mà chưa từng thấy qua, tặng hàng giả thì đúng là quê mùa quá.”

“Nghe nói mẹ ruột của bạn gái thiếu gia Kỷ bán bánh kếp ngoài cổng trường.”

“Gì cơ? Nhà cô ấy bán bánh kếp á?”

“Chẳng trách lại mua hàng giả cho thiếu gia Kỷ...”

Toàn thân tôi cứng đờ, cảm giác như bị nuốt chửng, đau đớn không chịu nổi.

Kỷ Từ xuất thân danh gia vọng tộc, một bữa ăn của anh có thể bằng cả tháng chi tiêu của tôi.

Tôi hiểu rõ điều đó, nên muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật thật xứng đáng.

Tôi đã tận dụng toàn bộ thời gian rảnh làm gia sư, làm xong lại đi phát tờ rơi.

Lời trách móc của Thiên Tuyết khiến tôi nghẹt thở.

Khi tôi định mở miệng giải thích, Kỷ Từ lại lên tiếng:
 “Trả lại đi, em đừng lãng phí tiền bạc vô ích.”

2

Tôi chưa kịp giải thích, Kỷ Từ đã vội vàng định tội cho tôi.

Ánh mắt dò xét của mọi người hoàn toàn không chút che giấu.

Thậm chí, tôi còn thấy trong đáy mắt của Kỷ Từ thoáng qua một tia chế nhạo.

“Kỷ Từ, tại sao phải trả lại?”

Tôi cảm nhận được lòng tự trọng của mình đang bị mọi người giẫm đạp từng chút một.

Tấm lòng của tôi, tại sao chỉ đổi lại được câu nói “trả lại” của anh?

Tôi cầm món quà hỏi anh, mắt đã đỏ hoe.

Thiên Tuyết vẻ mặt đầy đắc ý:
 “Thư Diêu, thiếu gia Kỷ cũng chỉ vì thương cô thôi. Mua hàng giả chẳng phải là lãng phí tiền sao?”

Tôi cắn chặt môi, ép mình phải bình tĩnh lại.

Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy rằng, dù gặp chuyện gì cũng không được để bản thân hoảng loạn.

“Kỷ Từ, chúng ta có thể kiểm tra hóa đơn mua hàng không?”

Thiên Tuyết lúc này lại ra vẻ muốn hòa giải:
 “Thư Diêu, thôi đi. Cô mang về đi. Thiếu gia Kỷ không bao giờ dùng hàng giả đâu, cũng chẳng cần món quà này của cô.”

Tôi không để ý đến cô ta, chỉ đối diện với Kỷ Từ, kiên quyết chờ một lời giải thích.

Bức thư chúc mừng sinh nhật mà tôi viết cho Kỷ Từ rơi xuống đất.

“Thân mến, Kỷ Từ, chúc anh sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!”

“Em sẽ mãi yêu anh!”

Thiên Tuyết nhặt lấy bức thư, đọc lớn từng câu một, giọng cô ta vang vọng khắp mọi góc phòng.

Cứ mỗi câu cô ta đọc, mọi người lại bật cười chế nhạo.

Tình cảm của tôi, qua miệng Thiên Tuyết và tai mọi người, bỗng chốc trở thành trò cười.

Còn bạn trai tôi, Kỷ Từ, vẫn giữ im lặng.

Tôi cứng đầu, muốn nghe một lời giải thích từ anh.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kỳ quặc, có chút lúng túng như không giữ được thể diện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play