6
Đại phu nói ta cần tĩnh dưỡng vài ngày.
Mặc cho ta gặng hỏi thế nào, phụ mẫu chỉ bảo ta không chịu nổi kích động.
Hai người họ mãi lặng thinh, cũng là ngầm cho ta biết vì sao ta lại bị thương thế này.
Trước mắt ta chỉ rõ một điều, ký ức của ta dừng lại năm mười sáu tuổi.
Năm mà nhà họ Tiết chúng ta vào kinh.
Những chuyện sau đó ta đều không nhớ rõ.
May thay Thôi Đàn vẫn ở cạnh ta.
Chàng thường đọc truyện giúp ta giải khuây.
Ta không ăn phần xơ của quýt, chàng liền tỉ mỉ lột sạch từng sợi.
Về mấy năm qua, chàng một mực kín miệng, chỉ có ánh mắt đôi lúc hiện nét buồn bã.
Ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng ta lấy chàng, nhưng khuê phòng chỉ có đồ đạc của riêng ta.
Mấy ngày nay, chúng ta cũng chưa hề chung chăn gối.
Đầu hãy còn âm ỉ đau, ta dứt khoát không nghĩ thêm, nhắm mắt dưỡng thương.
Bão Nguyệt đặt một chiếc giường quý phi dưới bóng cây, đỡ ta nằm lên hóng mát.
Thôi Đàn ở bên gảy đàn giúp ta.
Có lẽ lâu ngày chưa gảy, ngón đàn chàng hơi lúng túng, sai đi mấy nốt.
Ta không nén nổi phì cười:
“Khúc đàn lỡ nhịp, Chu Lang ngoái nhìn, giờ đây lại là Thôi Lang mong ta ngoái lại.”
Thôi Đàn làm ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, đưa tay cầm lấy quả trên bàn:
“Ta mang những thứ này đi ướp dưới giếng cho mát, nàng ăn vào sẽ giải nhiệt.”
Chỉ là vành tai chàng thoáng ửng hồng.
Ta bật cười, tiếng cười làm mấy chú chim trên cành giật mình vỗ cánh.
Dõi theo bóng lưng Thôi Đàn khuất sau cánh cửa, chợt phía sau vang lên một tiếng quát chói tai.
“Quả nhiên ngươi đúng như Bùi tỷ tỷ nói, ở đây giả bệnh.”
“Còn mặc sức cười đùa với nam nhân khác, trái hẳn khuôn phép của bậc phụ đức, sao xứng làm nương của ta!”
Ta xoay người, thấy một hài tử đầu chỏm tóc đứng đằng kia.
Mặc quần áo gấm vóc, gương mặt đầy giận dữ, đang trừng mắt nhìn ta.
Trông chẳng bình thường chút nào.
Lời lẽ cũng giống kẻ mắc bệnh điên.
Phụ mẫu vốn chưa từng nuôi ta thành kẻ nhẫn nhịn, mà năm mười sáu tuổi ta càng thêm kiêu ngạo.
Ngay lập tức ta chau mày, trợn mắt:
“Cái gì mà phụ đức với chẳng phụ đức, tiểu quỷ phiền phức, tự dưng tìm nương?”
“Còn nói năng lung tung, liệu hồn kẻo ta đánh gãy chân ngươi!”
Hài tử kia lập tức mặt cắt không còn giọt máu:
“Ngươi… ngươi thật thô lỗ, ta phải đi mách phụ thân, bảo phụ thân trừng trị ngươi…”
Ta nhặt lõi lê gặm dở, ném thẳng vào nó.
Lõi lê trúng vạt áo để lại một vệt bẩn, dọa nó kêu thét.
Ta chống hai tay lên hông làm ra vẻ còn muốn ném nữa:
“Phụ thân ngươi là ai mặc kệ, dám xông vào phủ ta quậy phá, phụ thân ngươi đến ta cũng đánh!”
Hài tử kia sợ đến mức cuống quýt bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu inh ỏi như gặp quỷ.
Ta khoái chí cười đến cong cả mắt.
Cười động miệng vết thương, lại đau nhói phải khom lưng.
Có người bước tới sau lưng đỡ vai ta.
Ngoảnh đầu nhìn, thấy Thôi Đàn một tay ôm ngực, cổ họng căng cứng.
Ta hoảng hồn sờ lên ngực chàng:
“Chàng làm sao vậy, có phải đột nhiên nhói tim chăng?”
Chàng nắm lấy tay ta đang sờ loạn, gắng nở nụ cười gượng.
Gương mặt thanh tú của chàng in sâu vào đồng tử ta, vẻ mặt chàng phức tạp:
“Ta không sao.”
“Khấu Khấu, chỉ là đã rất lâu ta mới thấy nàng cười như thế.”
7
Hài tử điên khùng kia cũng chẳng rõ từ đâu chạy đến.
Thân thể ta đã khá hơn, vết thương trên trán đã lên da non hồng hồng, trông có phần xấu xí.
Thôi Đàn biết ta lo sợ để lại sẹo, nê tốn công xin từ trong cung một lọ Ngọc Cơ Cao.
Song chung quy ta vẫn mang sẹo.
Lúc này đang là tiết Thất Tịch, Thôi Đàn rủ ta đi thả đèn.
Vì sẹo trên trán mà ta ủ dột, không muốn ra ngoài.