Phu quân mang về bạch nguyệt quang thuở niên thiếu của hắn.

Nàng ta nhiệt tình táo bạo, dám phi ngựa giữa phố xá sầm uất, cùng hắn chung một yên cương.

Ta thì cứng nhắc tẻ nhạt, tựa tượng bồ tát được nặn bằng bùn, nhìn thoáng qua cũng khiến người chán ghét.

Đến cả hài tử ta liều mạng sinh ra cũng thích nàng ta hơn, nhận nàng ta làm nương.

Đêm mưa lớn ấy, ta ngồi ngây bên cửa sổ thật lâu, cầm bút viết xuống một tờ hòa ly, rồi ném lên mặt phu quân.

Lại bị hắn dùng nghiên mực nện trúng trán.

Ta như ý mà hòa ly, cũng quên luôn năm năm ký ức.

Lâu sau, lang quân ôm một bé gái trong lòng, đang cài một đóa hoa bên tóc ta.

Nơi xa có hai cha con, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cất tiếng gọi ta.

Ta không hiểu nên chau mày:

“Người kia thật kỳ lạ, vì sao nhìn ta lại khóc?”

Lang quân dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:

“Phần nhiều là đầu óc có vấn đề, phu nhân chớ để tâm.”

1

Năm thứ năm ta thành thân với Tạ Lăng, hắn đưa Bùi Chỉ - người trong lòng hắn- trở về.

Bùi cô nương và hắn đã sớm ngưỡng mộ nhau từ thuở thiếu niên.

Nay nàng ta góa bụa, khoác một thân áo sô, không bôi phấn điểm son vẫn thanh lệ thoát tục.

Tạ Lăng và Bùi Chỉ cùng cưỡi ngựa dạo phố, trong khi ta đang xếp hàng giữa đám đông để mua bánh phục linh cho Tạ Tụng An.

Hài tử còn nhỏ, hay thèm ngọt, mỗi ngày đều khóc đòi thứ điểm tâm ấy.

Chợt ngựa của Bùi Chỉ đang sải vó bỗng phát cuồng.

Tiếng vó dồn dập, dân chúng hoảng hốt, chen lấn tìm cách tránh né.

Ta bị người ta xô ngã, khuỷu tay bị mài trầy, máu thấm ướt nửa ống tay áo.

Tạ Lăng mắt nhanh tay lẹ, dang tay ôm lấy Bùi Chỉ.

Vòng eo thon của nàng ta lọt vào lòng bàn tay rộng lớn, chỉ khẽ nhấc đã được kéo ngồi ngay ngắn trước người Tạ Lăng.

Con ngựa mất khống chế hòng giẫm thẳng lên đầu ta, không biết tại sao vó ngựa lại chợt đau mà né sang một bên.

Chỉ đạp xuống cạnh người ta.

Ta phủ phục dưới đất, trâm cài rối loạn, chợt nghe có kẻ reo mừng:

“Tạ Tiểu Công gia quả thực thân thủ bất phàm! Cùng phu nhân thật là xứng đôi!”

Gò má trắng như ngọc của Bùi Chỉ chợt ánh lên màu hồng, nàng ta nép mặt vào ngực Tạ Lăng.

Tạ Lăng thoáng chau mày nhưng cũng không phản bác.

Lúc này, nha hoàn Bão Nguyệt của ta, vốn bị đám đông đẩy ra lúc trước, vội chạy đến đỡ ta dậy, sợ hãi kêu lên:

“Phu nhân.”

Khi đó hai người kia mới dời ánh nhìn sang ta.

Bùi Chỉ và Tạ Lăng đều sững lại.

Ta ôm lấy khuỷu tay đang đau nhức, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn họ:

“Giữa chốn đông người phi ngựa, suýt gây nguy hại tính mạng, kính mong hai vị tạ lỗi với ta.”

Xung quanh trở nên im phăng phắc, có kẻ rướn cổ trông, không ngờ có người dám đòi Tạ Tiểu Công gia xin lỗi.

Một đại thẩm bán rau hít vào một hơi rõ sâu.

“Đó chính là chính thê của Tiểu Công gia! Lão thân từng trông thấy phu nhân ấy khi phát cháo từ thiện…”

Mọi người biến sắc, thì thào bàn tán.

“Trời ơi, thế cô nương trên lưng ngựa kia là ai?”

“Thân mật đến vậy, lẽ nào là ngoại thất của Tiểu Công gia?”

Bùi Chỉ đỏ hoe mắt, nước mắt rơi như chuỗi châu đứt, vừa đẹp vừa đáng thương:

“Ngựa đột nhiên phát cuồng, mong tỷ tỷ thứ lỗi cho tiểu muội vô tâm gây họa.”

Máu rịn qua kẽ tay ta, nhưng ta vẫn mỉm cười, đối diện thẳng với ánh mắt nàng ta:

“Giả như hôm nay ngựa gây thương vong, cô nương vẫn chỉ nói một câu ‘vô tâm’ để xóa sạch ư?”

Tạ Lăng cất tiếng cắt ngang:

“Đủ rồi! A Chỉ đã xin lỗi rồi, nàng còn muốn thế nào?”

Ta nâng bàn tay loang máu, tiến lên hai bước:

“Ta không muốn gì cả, chỉ muốn Tạ Lăng chàng cũng thiếu ta một lời xin lỗi.”

Hôm nay hắn đã đặt thể diện của ta xuống đất để chà đạp trước bao kẻ.

Đã thế, tất cả mọi người cùng đừng mong dễ dàng.

“Nàng cố tình ăn vạ, thật không hiểu lý lẽ!”

Cánh tay cầm roi ngựa của Tạ Lăng nổi gân xanh, hắn nhìn ta sâu thẳm, quất mạnh roi lên lưng ngựa.

Tiếng quất sắc lẹm.

Rồi hắn ôm lấy Bùi Chỉ, không ngoái đầu, thúc ngựa phi thẳng.

Từ đằng xa, trên lưng ngựa, Bùi Chỉ quay lại nhìn ta một thoáng.

Như thể đắc ý, lại tựa hồ thách thức.

Mọi người đều lặng thinh nhìn ta, có chút ái ngại xót xa.

Một đại thẩm đánh bạo đẩy cô bé bên cạnh.

Đứa trẻ rụt rè tiến lại, dúi vào tay ta một cái bánh xuân, giọng khẽ khàng:

“Phu nhân, xin người đừng buồn.”

Ta mỉm cười đón lấy chiếc bánh, khẽ vuốt lên mái tóc mềm của đứa trẻ.

Chỉ e sau hôm nay, cả kinh thành đều biết,

Tạ Tiểu Công gia và chính thê bất hòa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play