Sắc mặt mẫu thân khó coi, rơi nước mắt.
Phụ thân lộ vẻ không đành lòng, ông nhắm mắt lại, định nói gì đó.
Lại bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
“Phải.”
Người tới mặc áo bào trắng, khuôn mặt sáng như trăng rằm.
Ánh đèn lay động, chiếu lên hàng lông mày sắc bén của chàng, soi sáng đôi mắt trong veo như nước.
Ánh trăng nhuộm trắng hoa dành dành trong sân.
Giữa sắc trăng mênh mang, tà áo chàng đượm phong sương.
Ta nghe được tim mình rộn ràng.
Ta liền mỉm cười, mắt cong cong nhìn chàng:
“Thôi Đàn, chàng đến rồi.”
Thiếu niên ta yêu từ năm mười sáu tuổi, nhất định là chàng.
5
Thôi Đàn dường như không giống với ấn tượng của ta nữa.
Chàng thời niên thiếu tựa như cây ngọc lan, tuấn tú vô song.
Giờ đây lại giống như cây trúc xanh trải qua sương tuyết, mang theo vẻ lạnh lùng, mất đi nét thanh tú ngày nào.
Trán ta đau đến như muốn nứt, không kìm được mà đưa tay khẽ chạm lòng bàn tay chàng, mang theo vài phần ấm ức bản thân chẳng mấy hay biết:
“Vì sao giờ chàng mới đến?”
Lòng bàn tay Thôi Đàn chai sần, hai tay vừa chạm, chàng dường như bị bỏng.
Khớp cổ tay tinh tế của chàng khẽ run.
Sau đó chàng nắm chặt tay ta, giọng nói khó khăn:
“Là ta không tốt, đã để nàng đợi lâu.”
Sắc mặt phụ mẫu có chút kỳ lạ.
Phụ thân như muốn nói điều gì, nhưng bị mẫu thân kéo áo khuyên nhủ, đành nhịn lại.
Thôi Đàn bưng chén thuốc, rất đỗi thuần thục dùng muỗng bạc khuấy nguội, đưa đến bên môi ta.
Ta nhớ thuở xa xưa, nhà họ Thôi sát vách nhà họ Tiết.
Thuở nhỏ ta ốm yếu, mỗi lần đều bị phụ mẫu đuổi khắp sân để uống bát thuốc đắng ngắt.
Mỗi lần ấy Thôi Đàn đều xuất hiện, dỗ ta uống cạn không sót một giọt.
Năm ấy cuối xuân, mưa bụi bay lất phất, hoa hạnh se lạnh.
Thôi Đàn sáng sớm chạy đi mua cho ta món bánh đậu vàng ưa thích.
Ta nép sau cánh cổng khắc hoa, nhìn giọt mồ hôi lấp lánh nơi trán chàng, lần đầu lương tâm trỗi dậy:
“Phụ mẫu nói làm người phải biết tri ân báo đáp.”
“Vậy thế này, bổn cô nương cho phép chàng ước một nguyện vọng.”
Chàng trầm ngâm không nói, vẻ mặt ta bèn có chút cảnh giác:
“Nhưng không được đòi hỏi quá đáng.”
Trời trong xanh mát chiếu lên gương mặt thanh nhã của chàng.
Chàng đứng trong ánh hoàng hôn, khóe môi chầm chậm cong lên, rồi khẽ mỉm cười đưa tay ra.
Đặt vào lòng bàn tay ta một tấm bùa hộ mệnh nho nhỏ:
“Chỉ mong nàng đời này xuôi chèo mát mái, vô ưu vô bệnh, đó chính là nguyện vọng của ta.”
Sau đó, ngón tay chàng khẽ động, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên vai ta.
Lá bùa bình an đó rất khó có được.
Kẻ cầu bùa phải leo ngàn bậc đá, dâng đủ lễ bái, chứng tỏ lòng thành.
Hôm ấy đúng mùa mưa dầm, mấy ngày liền mưa trắng trời, không biết Thôi Đàn đã khổ cực nhường nào để xin về.
Bấy giờ ta nào hay, dưới vạt áo chàng, hai đầu gối đầy vết bầm tím.
Đêm nay đèn bạc bẽo, sợ rằng gặp nhau trong mơ cũng hóa hư ảo.
Song khi ấy ta chỉ nghĩ.
Mình nhất định là một cô nương may mắn,
Vì được quen biết một lang quân tốt đẹp như chàng.