Ngay lúc này, trận mưa lớn ào ạt đổ.
Xuyên qua màn mưa, ta thấy đôi chân mày của Tạ Lăng dần ướt sũng.
Ánh mắt hắn đen kịt đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng ta.
Nhưng rồi hắn vẫn buông lỏng bàn tay đang ghìm chặt cổ tay ta.
“Xin lỗi.”
Hắn khẽ nói.
Bỗng ta cảm thấy mọi thứ thật vô vị, chẳng còn hơi sức ở lại chịu mưa gió với bọn họ.
Ta cúi xuống ôm Tụng An định rời đi.
Lại bị Tụng An cắn mạnh vào cổ tay.
“Dựa vào đâu mà đánh phụ thân và Bùi tỷ tỷ! Dựa vào đâu cấm con cưỡi ngựa! Con ghét nương nhất!”
Một tia chớp xé toạc trời, sấm nổ ầm bên tai ta.
Ta sững sờ cúi đầu.
Nha hoàn vội tiến lên đỡ Tụng An:
“Tiểu thiếu gia đừng nói bừa, phu nhân thương người nhất, còn đi mua bánh phục linh mà người thích nhất…”
Tụng An buông ra, để lại trên cổ tay ta dấu răng máu me.
Nó nhìn ta đầy oán hận:
“Bánh phục linh! Lại là bánh phục linh! Người có biết con đã ngán đến tận cổ rồi không!”
Nó giật mâm bánh trên tay nha hoàn rồi ném thẳng xuống đất.
Tiếng sứ vỡ giòn tan.
Mảnh vỡ bắn vào vạt áo ta.
Đĩa bánh phục linh mà ta đích thân đi mua, vỡ vụn thành trăm mảnh,
Lẫn với bùn đất và nước mưa.
Nát bươm chẳng còn hình dạng.
Nó mạnh tay đẩy vai ta.
Rõ ràng sức trẻ con không lớn, vậy mà khiến ta lảo đảo.
“Bùi tỷ tỷ vừa xinh đẹp dịu dàng, gấp trăm ngàn lần người, phụ thân cũng thích nàng.
“Người cút đi! Con không nhận người làm nương nữa!”
Tim ta như bị ngọn gió lạnh xuyên thủng.
Từng lớp mưa quất xuống.
Mắt ta mờ nhòe, không sao nhìn rõ thần sắc của mọi người.
Một lúc lâu, ta nghe chính mình khẽ bật cười.
Xen lẫn hương vị lạnh lẽo tê dại.
“Được thôi, vậy ta sẽ không làm nương của con nữa.”
3
Ta không rõ mình trở về nội thất bằng cách nào.
Đến lúc phục hồi tinh thần, quần áo trên người vẫn ướt sũng.
Mưa ngoài khung cửa lộp độp chưa ngưng.
Ta đứng ngắm màn mưa qua khung cửa, những đầu ngón tay gầy trơ chạm vào làn hơi lạnh.
Cái ẩm ướt len vào tận đáy lòng, ta dừng lại ngẩn ngơ.
Rồi đưa tay lấy bút trên án, viết xuống một tờ hòa ly.
Có tiếng bước chân khe khẽ mở cửa, người ấy chậm rãi tiến đến sau lưng, nhẹ nhàng khoác thêm áo cho ta.
Ta ngoảnh đầu.
Thì ra Tạ Lăng đã đến.
Ta ném tờ giấy mỏng ấy về phía hắn.
Đột nhiên nhận ra năm năm nghĩa tình cũng mỏng manh chẳng khác tờ giấy này.
“Chúng ta hòa ly đi.”
Sắc mặt Tạ Lăng dần trở nên tệ hại, gương mặt hắn tái xanh.
Ngũ quan tuấn dật dần trở nên dữ tợn, hắn gằn giọng, thở hắt mà hỏi ta:
“Vì sao?”
Đôi môi ta lạnh ngắt, như cả hơi thở cũng giá buốt.
“Chàng hỏi ta vì sao ư?”
Cái lạnh dần xâm vào phổi, khiến ta ho sặc hai tiếng.
“Đương nhiên là vì chàng đê hèn bẩn thỉu, không xứng làm phu quân của ta.”
Trong mắt Tạ Lăng hiện lên nét kinh hoàng, giọng run rẩy nắm lấy cổ tay ta:
“Ta không đồng ý!”