2

Ta về phủ, rắc chút thuốc lên vết thương, rồi bê bánh phục linh đi tìm Tạ Tụng An.

Lại nghe hậu viện rộn ràng tiếng cười nói.

Bùi Chỉ ôm Tụng An trong lòng, cùng ngồi trên lưng ngựa.

Vốn Tạ Lăng đang giữ cương cho họ.

Bất chợt Bùi Chỉ cúi người, hôn lên má Tạ Lăng.

Hắn sững lại mà nới tay.

Nàng ta cười tinh nghịch, giật lấy dây cương, chở Tụng An lao khỏi chuồng ngựa.

Ban đầu Tụng An thoáng sợ.

Nhưng sau đó lại thích thú, phấn khích la hét.

Chợt nó đột nhiên khản tiếng, gương mặt nhỏ đỏ ửng, hơi thở trở nên gấp gáp, cổ dần tím ngắt.

Sắc mặt Tạ Lăng lập tức thay đổi, đuổi theo, lớn tiếng bảo nàng ta ngừng lại.

Ta thấy không ổn, liều mình chộp lấy dây cương.

Sợi thừng thô cọ trầy lòng bàn tay.

Ta gần như giật mạnh Tụng An khỏi tay Bùi Chỉ, nhét viên dược mang theo bên người vào miệng nó.

Đợi đến khi sắc mặt tím ngắt của Tụng An khôi phục, mồ hôi lạnh của ta gần như thấm ướt cả lưng.

Ta đứng dậy, giáng cho Bùi Chỉ một bạt tai, khiến nàng ta ngã nghiêng đầu sang bên.

Tạ Lăng túm chặt cổ tay ta, khuyên ta bình tĩnh.

Ta liền vung tay còn lại tát mạnh lên mặt hắn.

Đánh hằn dấu tay trên gò má.

Lòng bàn tay ta tê dại, ngón tay siết chặt:

“Chàng làm phụ thân kiểu gì thế! Tụng An sinh thiếu tháng, không thể cưỡi ngựa, chàng chẳng lẽ không biết ư?”

Bùi Chỉ khóc òa nhào vào lòng Tạ Lăng:

“Xin lỗi A Lăng, ta thật không hay biết.

“Là ta khiến tỷ tỷ không vui.”

Tạ Tụng An là hài tử ta liều sống liều chết sinh ra.

Lúc mang thai, ta ăn chẳng nổi, ngày ngày nôn vô kể, người sụt cân đến da bọc xương.

Hôm lâm bồn, cơn đau giằng xé suốt cả đêm, máu chảy từng chậu lớn.

Còn khi ấy, chỉ vì Bùi Chỉ gửi thư kể khổ bị nhà chồng ngược đãi,

Tạ Lăng lấy thân phận huynh trưởng đến Vị Nam, lo liệu mọi chuyện cho nàng ta.

Đợi lúc hắn về, ta đã bước qua Quỷ Môn Quan một chuyến.

Ta không yêu Tạ Lăng, nhưng vì tất cả những điều này, ta oán hận hắn.

Mưa hạ thường trút xuống bất chợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play