Hơn nữa gốc cây này chẳng những cao lớn, tuổi còn không nhỏ, nghe người già lớn tuổi nhất trong thôn nói, từ khi bọn họ còn rất nhỏ thì gốc cây này đã rất cao lớn.

Ngụy Diễn lần đầu tiên quay về thôn Tử Thụ, cũng bị gốc cây khổng lồ này làm rung động.

Bây giờ cũng không phải xuân hè, quả cây cũng làm cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng như "con cháu đầy đàn".

- Ca, xuống xe!

Ngụy Nhạn cầm theo bao lớn bao nhỏ kêu lên.

Ngụy Diễn vội vàng bước xuống xe, mà phía sau xe khách cũng loảng xoảng đóng cửa xe lại, phun ra đuôi khói màu đen xám, chấn động một tiếng liền lái đi.

Ngụy Diễn bước nhanh tới cầm lấy đồ vật trong tay Ngụy Nhạn:

- Một cô bé cầm nhiều đồ vật như vậy làm gì.

Ngụy Nhạn cũng không tức giận, nàng nhìn thấy Ngụy Diễn cầm theo bao lớn hoa quả, pháo, bánh bích quy cùng rượu đế cũng không có vẻ gì cố sức, bản thân nàng chạy tới giúp cha cầm chút đồ vật. Nhưng Ngụy Hoành Lượng cũng không muốn con gái cầm vật nặng, chỉ phân một nửa gói to trong tay mình, làm cho con gái cầm đi.

Bởi vì Ngụy Hoành Lượng muốn tranh thủ sắp ăn tết lời ít tiền, cho nên bọn họ vẫn đợi tới trưa 30 tết mới quay về trong thôn.

Tình huống như Ngụy gia cũng không ít, thành phố lớn tuy phồn hoa, nhưng đại bộ phận mọi người chỉ muốn mưu sinh, làm công, mỗi lần ăn tết bọn họ đều quay về dưới nông thôn đoàn viên, sau đó thành phố lớn lại biến thành giống như không người, dù bố trí xa hoa bao nhiêu cũng không bằng người nhà tề tụ cùng một chỗ.

So sánh với thị trấn lạnh tanh lúc này, thôn Tử Thụ ngược lại vô cùng náo nhiệt – nông thôn tuy không giăng đèn kết hoa như trong huyện thành, đèn đuốc rực rỡ, nhưng ống khói nhà nhà đều dâng lên khói trắng, trong không khí tản ra mùi hương thức ăn, đương nhiên náo nhiệt nhất là trẻ con, trong tay cầm kẹo, hạt dưa, điểm tâm hoặc là thịt, khoai lang chiên, vừa không ngừng nhét vào miệng vừa chạy nhốn nháo không ngừng.

Bởi vì trẻ con làm ầm ĩ, mèo chó gà vịt ngỗng trong nhà cũng đều kêu to không ngừng, tiếng người cùng thanh âm động vật, thanh âm xào nấu nhất thời càng phi thường náo nhiệt.

Đây là năm mới đầu tiên từ khi Ngụy Diễn đi vào thế giới này, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được không khí ăn tết dưới nông thôn.

Thế giới kiếp trước của hắn đại khái tân tiến hơn thế giới này hai mươi năm, mặc dù hắn cần bắt quỷ trừ ma chạy khắp nơi, nhưng mỗi khi gặp được ngày lễ nhân khí thịnh vượng như vậy, hắn ngược lại là nhẹ nhàng nhất. Lúc đó chỉ cần tìm địa phương có ánh mặt trời, bờ cát cùng sóng biển để nghỉ phép, cứ như vậy đã qua.

Ở những nơi đó ngành du lịch quá mức phát đạt, ngược lại không còn hương vị ngày lễ phong cách cổ xưa, càng nhiều là thể nghiệm phục vụ buôn bán hóa.

Giống như bây giờ cầm theo bao lớn bao nhỏ về quê, một đường đi một đường chào hỏi với bà con hàng xóm vẫn là lần đầu tiên.

Tuy rằng trước đó Ngụy Hoành Lượng mới chào hỏi xong với nhà hàng xóm nào đó, sau đó lại nghe Ngụy Nhạn khẽ lẩm bẩm hai nhà cũng không quá quen thuộc, thậm chí còn có chút cãi nhau ngày trước vân vân.

Nhà Ngụy gia nằm gần cuối thôn, dựa lưng vào một chỗ trũng trên đồi núi, sau lưng là một đồi núi, vượt qua đồi núi là một thôn khác.

Chỗ bọn họ nằm phía tây nam, cây trúc là đặc sản, tỷ như sau lưng nhà bọn họ có một tảng lớn rừng trúc.

Bởi vì ngày thường cũng không về trong thôn, cho nên nhà Ngụy gia đều khóa cổng, chỉ nhờ hàng xóm cách vách rảnh rỗi thì nhìn dùm một chút miễn cho bị trộm – tuy Ngụy gia nghèo, nhưng trên đời này vẫn có người càng nghèo hơn.

Mà hàng xóm nể tình Ngụy gia cho bọn họ thuê đất vườn trồng trọt, cũng chiếu cố xem như có chút tận tâm, tỷ như mười ngày nửa tháng cũng sẽ giúp đốt bếp nấu chút nước gì đó chẳng hạn, miễn cho nhà cửa vì khuyết thiếu nhân khí biến thành mục rữa.

Cho nên khi ba người về nhà, chỉ cần rửa sạch bụi cùng mạng nhện, lại dán lên câu đối xuân là có thể ăn tết.

Nhưng lúc này bí thư chi bộ thôn đã đến cửa.

Bí thư chi bộ tóc hoa râm, thân hình gầy gò, trên mặt màu cổ đồng tràn đầy nếp nhăn, trước đưa một điếu thuốc sau đó mới chần chờ nói ra yêu cầu của mình:

- Lượng tử a, thương lượng với anh một chuyện, nhà anh còn phòng trống hay không a? Có thể lưu ra hai phòng cho khách nhân ở lại hay không vậy? Anh yên tâm, bọn họ trả thù lao!

Mà lúc này Ngụy Diễn đang xem xét phong thủy trong nhà trước sau, cũng làm ra chút sửa chữa đột nhiên tạm dừng động tác trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên đồi núi mặt sau nhà họ không biết khi nào thì toát ra hơn vài người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play