- Tôi cảm thấy hắn còn suất khí hơn cả diễn viên Hàn quốc..
- Có dám đi lên hỏi tên không..
- Cái gì nha, cô cũng quá sốt ruột rồi đi..
Ngụy Nhạn:
-!
Bỏ đi, nàng vẫn tiếp tục rối rắm nên chọn kẹp tóc nào đi – ăn tết dùng màu đỏ thích hợp nhất, thế nhưng màu vàng của hoa hướng dương cũng rất đẹp, màu hồng lục cũng rất thú vị, còn có trân châu giả khảm sáng ngời, cái này có đính tiểu rối cũng rất đáng yêu..
- Oa, hắn nhìn qua! Có phải nghe được chúng ta nói chuyện hay không?
- A a a hắn đi tới tôi thật khẩn trương! Trên mặt tôi có cái gì.. kỳ quái hay không?
Ngụy Nhạn ngẩng đầu, quả nhiên Ngụy Diễn đã đi tới, nhưng làm cho nàng kinh ngạc chính là Ngụy Diễn ôm một con rối bông, trừ bỏ tiểu con gấu màu rám nắng hắn mới cầm khi nãy, còn có một con rối heo con béo béo mập mạp màu hồng nhạt:
- Nhạn Nhạn, chọn xong chưa?
Có một thoáng nháy mắt, Ngụy Nhạn cảm giác trên mặt mình bị ánh mắt mấy nữ sinh "đâm trúng".
Trực giác nữ sinh làm cho nàng theo bản năng nói:
- Ca, anh chờ em một chút, em còn chưa tuyển xong.
Không biết có phải nàng lỗi giác hay không, sau khi nàng hô "ca", cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng ấm áp hơn vài phần.
Ngụy Diễn lại vui vẻ;
- Nhạn Nhạn chịu kêu anh là "ca"..
Ngụy Nhạn bị nhắc nhở mới nhớ tới đã rất lâu mình không kêu Ngụy Diễn là "ca" – dù sao mấy năm nay Ngụy Diễn thật sự không làm một anh trai tốt, bởi vì tức giận nên trước kia nàng đều kêu thẳng tên của hắn. Sau đó.. sau đó khi Ngụy Diễn ra viện lãng tử hồi đầu, nhưng trước kia từng khó chịu lạnh lùng nhiều năm như vậy, nàng cũng có chút ngạo kiều, luôn tận lực tránh xưng hô đối phương là "ca".
Nhưng giờ phút này chứng kiến ánh mắt trong suốt của Ngụy Diễn, khóe môi Ngụy Nhạn thoáng nhếch lên – hô một tiếng "ca" hình như cũng không khó khăn! Chỉ cần Ngụy Diễn luôn có thể bảo trì được như bây giờ..
Bởi vì sắp năm mới nhân khí thịnh vượng nên quỷ hồn Ngụy Diễn chỉ có thể trốn trong túi áo của Ngụy Diễn: Được nha tức giận, còn có loại cảm xúc chua xót này là cái gì..
Ngụy Diễn nhìn lỗ tai ửng đỏ của cô gái nhỏ, cười nhẹ:
- Ca ca cho em.
Ngay sau đó trong lòng Ngụy Nhạn liền có thêm một vật mềm nhũn mập mạp, chính là con heo con dáng điệu ngây thơ chân thành:
- Ai?
Chẳng những như vậy, Ngụy Diễn còn cầm lên toàn bộ kẹp tóc trước mặt Ngụy Nhạn:
- Đi, ca trả tiền.
Ngụy Nhạn vui vẻ, sau đó tò mò:
- Làm sao anh có tiền?
Nhịn không được có phải do cha lén cho tiền hay không, có chút ghen tỵ.
Không chỉ ở nông thôn, rất nhiều gia đình trong tình huống vô ý thức hoặc có ý thức khuynh hướng một đứa con trong nhà.
Nhưng ở trong hoàn cảnh của Ngụy Nhạn, được nghe nhiều nhất là trọng nam khinh nữ, bé trai trong nhà ăn thịt ăn kẹo có tiền tiêu vặt, con gái chỉ có thể nấu cơm giặt quần áo không tiền tiêu vặt.
Ở Ngụy gia, hai anh em mỗi ngày có năm xu tiền tiêu vặt, từ sau khi Ngụy Diễn lên trung học phổ thông, bởi vì cần phải tự học cho nên gia tăng lên một tuần mười đồng – chủ yếu dùng để buổi tối ăn cơm, ra quán mua đương nhiên không đủ, nhưng nhà ăn trường học một khối tiền có thể ăn được miến hay bún hoặc là bốn bánh bao trắng.
Nhưng trước kia Ngụy Diễn dù đói bụng cũng muốn cầm số tiền này đi internet chơi game.
Những việc này Ngụy Nhạn đều biết, cho nên nhìn thấy Ngụy Diễn còn có thể lấy ra tiền còn nhìn bộ dáng không chỉ là vài đồng tiền trinh đều cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngẫm lại, đối phương tiêu tiền mua đồ cho mình, chính mình còn nghĩ như vậy thật không đúng.
Quỷ hồn Ngụy Diễn thở phì phì:
- Làm sao vậy, "tôi" vẫn không thể có tiền được sao?
Ngụy Diễn phủ phủi túi áo:
- Đây là "thù lao" lần trước của anh.
Trước đó Ngụy Diễn trợ giúp Lưu gia cũng không chỉ như trợ giúp chủ nhà thu thịt cùng đồ ăn mà thôi, mà trực tiếp cấp cho tiền mặt tạ ơn. Chẳng qua bởi vì sau đó hắn đuổi theo bàn tay đen sau màn chạy ra ngoài, tiền này là do Lý bà bà qua tay.
Tổng cộng hai trăm đồng, so sánh với kiếp trước Ngụy Diễn tùy tiện một lần ra tay còn chưa bằng số lẻ, nhưng Ngụy Diễn không hề ghét bỏ, quyên một trăm còn lại một trăm lại giúp người nhà đặt mua chút vật nhỏ, tỷ như hiện tại mua thú nhồi bông cùng kẹp tóc cho Ngụy Nhạn, còn có đợi lát nữa mua cái mũ che tai cho Ngụy Hoành Lượng.
Làm nữ xứng, vả lại trước khi được nhận thức về nhà giàu có dựa vào thông minh tài trí của mình cùng nghị lực giao tranh thi đậu vào đại học, lòng dạ Ngụy Nhạn thật cao.
Tuy rằng trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng nàng luôn nghẹn lên một cỗ ngạo khí "ai nói nữ tử không bằng nam", thậm chí có cỗ dã tâm phải làm người trên người.