Trước kia Ngụy Nhạn biết mình mua không nổi cũng luyến tiếc vào trong đó mua đồ vật, vì không làm cho mình biểu hiện ra ngoài, nàng rõ ràng làm như không phát hiện, cũng chưa bao giờ tiến vào đi dạo, giống như mình hoàn toàn không có chút hứng thú. Cho nên dù lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tiến vào cửa hàng vật phẩm trang sức thủy triều trong mắt những cô gái sống trong thị trấn.

Sau khi tiến vào, nàng mới phát hiện nguyên lai ngọn đèn trong này sáng ngời như vậy, không khí bên trong tựa hồ cũng lan tỏa hương khí ngọt ngào, hơn nữa chẳng những có đủ loại vật trang sức, son môi, viết chì vẽ mày, màu mắt, nước hoa, còn có dây lưng, đai lưng, mũ khăn quàng cổ, bao tay, làm cho người chú ý nhất là thật nhiều con rối nhồi bông lớn nhỏ thậm chí còn muốn cao lớn hơn cả nàng!

Lớn như vậy, mềm như vậy, nếu ôm nhất định thật thoải mái, buổi tối ôm ngủ khẳng định thật ấm áp đi?

Nhưng nhất định cũng rất mắc, nàng nhớ rõ trong lớp có một bạn học nữ hôm sinh nhật nói người nhà của nàng mua cho nàng một búp bê cao ngang người, tìm hơn một trăm!

Ngụy Nhạn cố gắng duy trì trấn định, cố gắng khống chế ánh mắt không cần nhìn loạn, muốn làm cho mình biểu hiện không phải lần đầu tiên đến nơi này, nhưng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng cùng gò má phiếm hồng đã bán rẻ tâm tình khẩn trương lại hưng phấn của nàng.

Nàng âm thầm thở sâu một chút, Ngụy Nhạn mấp máy môi. Lần này nàng chỉ tính toán mua một cái cài tóc, nhưng nàng nhìn một chút cài tóc chủ yếu bán sáu đồng một cái trở lên, đây không phải số tiền nhỏ, nàng cần phải lựa chọn cái mà mình thích nhất, nàng cũng sẽ mua đồ, cho nên có thể đúng lý hợp tình đi dạo cửa hàng thời gian thật lâu.

Chẳng qua khi nàng chuẩn bị đi dạo một vòng, đảo mắt liền chứng kiến Ngụy Diễn đứng bên ngoài tủ kính nhìn chằm chằm đồ chơi rối nhìn không chuyển mắt.

Tâm tình Ngụy Nhạn trong khoảnh khắc cảm thấy hết sức phức tạp – cửa hàng này chủ yếu dành riêng cho nữ sinh, tuy ngẫu nhiên cũng có nam sinh nhưng chủ yếu là vì bồi bạn gái, đại đa số ánh mắt đều nhìn bâng quơ, đâu giống như là Ngụy Diễn, nhìn búp bê rối ánh mắt nhìn chằm chằm không hề chớp mắt như thế.

Thậm chí hắn không chỉ nhìn, còn đi tới cầm lên!

Trên thực tế cảnh tượng này cũng không buồn cười hay quái dị, ngược lại còn có chút đẹp mắt.

Chẳng qua bởi vì trước kia hắn lưu trữ kiểu tóc khô vàng phi dòng chính, còn học mấy tên lưu manh bên ngoài luôn khom người lưng còng đút tay trong túi quần nghểnh cổ đi đường, cả người tuy rằng thoạt nhìn bộ dạng không sai, nhưng chỉ là đẹp kiểu bình thường mà thôi.

Cũng chỉ có Tương Điềm không có kiến thức vả lại còn chứa suy nghĩ chủ quan yêu thích nhân vật tiểu thuyết dùng lọc kính mới cảm thấy được hắn thật khốc soái.

Nhưng hiện tại, bởi vì Ngụy Diễn lo lắng bây giờ hắn còn là một học sinh mà cần tiết kiệm tiền làm tóc, sau khi xuất viện trực tiếp tìm cái quán ven đường đem mái tóc lông vàng lộn xộn cắt thành đầu đinh giống như Ngụy Hoành Lượng.

Đều nói đầu trọc là "kiểu tóc" có thể khảo nghiệm vẻ đẹp của một người nhất trên đời, đầu đinh cũng có hiệu quả khảo nghiệm như vậy.

Mặc dù Ngụy Hoành Lượng là một trung niên bần cùng vì cuộc sống mà bôn ba khốn khổ, lại làm sinh ý buôn bán món ăn bình dân, nhưng khí chất cũng không uể oải chứa nhiều dầu, bởi vì từng tham gia quân ngũ dưỡng thành thói quen rèn luyện, hiện tại hơn 40 nhưng dáng người cũng không biến thành mập mạp, vì tiết kiệm tiền cũng vì tiện lợi mà cạo thành đầu đinh lại có mày rậm mắt to, lờ mờ còn nhìn thấy được vẻ tuấn lãng của thời thanh niên trẻ tuổi.

Nếu có cơ hội ăn mặc trang sức một chút, chắc chắn là một soái đại thúc.

Mà vợ của hắn tuy đã qua đời, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú làn da trắng nõn, có thể nghĩ, làm huyết mạch của hai người, vẫn còn tập trung ưu điểm diện mạo của hai vợ chồng như Ngụy Diễn, bề ngoài cũng được xem là xuất chúng.

Hơn nữa Ngụy Diễn trải qua đoạn thời kỳ tu dưỡng, bởi vì ăn uống không quy luật cùng thực phẩm rác rưởi làm cho thân hình gầy gò hiện tại đã có thêm chút thịt, mặt mụn cùng vành mắt đen đều biến mất, quan trọng nhất là khí chất đại biến, không còn là tên côn đồ dễ kích động nôn nôn nóng nóng như ngày trước.

Cho dù hắn chỉ mặc quần áo hàng vỉa hè 88 đồng một bộ như áo khoác bằng bông màu đen, nhưng vì dáng người đứng nơi đó thật thẳng tắp, ôn nhu cầm lấy một con gấu bông đồ chơi màu rám nắng quan sát, dưới ánh mặt trời chiều mùa đông làm cho người ta sinh ra cảm giác như một mỹ thiếu niên bước ra từ trong tranh hoạt hình.

Ít nhất Ngụy Nhạn đã nghe được mấy lượt nữ sinh đứng cách nàng không xa đang xì xào bàn tán:

- Nha, thật soái a, trong huyện chúng ta khi nào thì có soái ca đẹp trai như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play