Khập khiễng giữa hai vợ chồng này cũng không làm cho Ngụy Diễn để ý, hắn một bên bày trận, một bên nói chuyện phiếm với quỷ hồn Ngụy Diễn.

- Anh không phải rất lợi hại sao? Vì sao không lập tức giải quyết?

Quỷ hồn Ngụy Diễn tuy đã làm thịt âm khí trên người Tương Điềm làm bổ sung, nhưng dù sao cũng là ban ngày, cho dù có Ngụy Diễn phù hộ cũng không có tinh thần. Nhưng theo trời chiều hạ xuống, bóng đêm nhuộm dần không trung, tinh thần của hắn liền khởi lên, nghĩ dù sao cũng không có người thấy hay nghe thấy, liền hỏi thẳng ra miệng.

Không đợi Ngụy Diễn trả lời, quỷ hồn liền chợt hiểu ra:

- Tôi hiểu rồi, anh đây là muốn cố định lên giá đi? Kỳ thật rất đơn giản là có thể giải quyết, nhưng vì lấy thù lao càng cao, cố ý làm bộ như thật phiền toái thật gây sức ép, hắc hắc, tôi hiểu!

Hắn nghĩ Ngụy Diễn vì kiếm tiền cũng thật thông minh, tuy Lưu gia nhìn qua cũng không giống kẻ có tiền.

Ngụy Diễn nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

- Cậu hoàn toàn không cảm giác được sao? Hay ở trong mắt của cậu, tôi là người vì ích lợi thích làm chuyện hãm hại lừa gạt?

Trực giác nói cho quỷ hồn, nếu hắn gật đầu dù cho không bị đánh hồn phi phách tán cũng phải gào khóc thảm thiết một phen, vì thế liền hỏi:

- Cảm giác cái gì? Chẳng lẽ tình huống này thật sự rất khó giải quyết?

Cho nên Ngụy Diễn cần chờ đợi?

- Đương nhiên không phải.

Cho tới bây giờ Ngụy Diễn vẫn chưa từng gặp được chuyện gì đặc biệt khó giải quyết.. a, trừ bỏ quỷ vương của kiếp trước, nhưng nếu không phải bị đồng hành đánh lén, hắn cũng không cần cùng quỷ vương ôm nhau cùng chết giải quyết, cho nên cũng tự động bài trừ.

- Cậu còn nhớ được Nhạn Nhạn bọn họ nói địa phương đốt giấy tiền vàng mã đi?

Đó là một ngã tư đường, trong đó có một con đường đi thông thị trấn Nguyên Khẩu, mà một con đường đi thông thôn trấn khác, hai con đường là phương hướng Ngụy Nhạn cùng Lưu Đan Đan cùng có Tương Điềm đi về nhà, đêm qua các nàng gặp được người đốt giấy tiền vàng mã ở ngay ngã tư giao nhau.

Thấy quỷ hồn gật đầu, động tác của Ngụy Diễn không ngừng, tiếp tục đem viên đá cuối cùng bỏ vào mắt trận, cảm giác được khí tràng trong sân nhà Lưu gia đã xảy ra thay đổi, vừa lòng nheo mắt lại:

- Nếu như tôi nhớ không lầm, địa phương kia không thuộc về tư nhân, mà ở nông thôn bình thường cần đốt giấy tiền vàng mã nhất định phải lựa chọn đốt trong sân nhà mình hay ngoài ruộng đồng của mình.

Quỷ hồn gật đầu:

- Đích thật là như vậy.

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lặng người, ngay sau đó chợt hiểu:

- Cho nên người đốt giấy tiền vàng mã đêm qua có vấn đề!

Người dưới nông thôn thật xem trọng đất đai của mình, dù sao đó là căn bản dựa vào để sinh tồn, có chút « thường thức » cũng sẽ không đi tới chỗ người ta đốt giấy tiền vàng mã, miễn cho chọc giận « tổ tiên » nhà người ta, hoặc là tiền bối nhà mình phù hộ lầm người.

Mấy khối đất vườn ngay ngã tư đường mà Ngụy Nhạn bọn họ về nhà ban đầu thuộc về một gia đình trong thôn, đáng tiếc người nhà gia đình kia mấy năm trước xảy ra chuyện, một nhà già trẻ đều chết hết, cho nên mảnh đất kia bị chính phủ thu trở về, sau rõ ràng cải tạo thành khu vực giao nhau giữa mấy thôn xóm cần đi thị trấn.

Quỷ hồn Ngụy Diễn càng nghĩ càng cảm thấy được không thích hợp, hơn nữa còn cho là mình tìm được chân tướng:

- Người đốt giấy tiền vàng mã hoặc là thân thích của gia đình đó, khả năng này rất nhỏ, dù sao đã mấy năm trôi qua cũng không có ai đi tế điện qua bọn họ, hoặc là đang đốt giấy tiền vàng mã cho cô hồn dã quỷ.. nhưng dưới tình huống bình thường, ai sẽ đặc biệt đốt giấy tiền vàng mã cho cô hồn dã quỷ đây?

Quỷ hồn nghĩ không ra đáp án, dù sao hắn không hiểu biết về phương diện này, nhưng lòng hiếu kỳ bị treo lên, làm cho hắn vò đầu bứt tai, chỉ đành cầu trợ Ngụy Diễn:

- Cho nên rốt cục là tình huống nào?

Ngụy Diễn:

- Tình huống nào? Cậu lập tức có thể tự mình hỏi.

Quỷ hồn:

- Làm..

Hắn chỉ mới nói ra một chữ, liền cảm giác được sắc trời âm trầm xuống.

Sau đó là một trận gió nổi lên, mùa đông khắc nghiệt không chỉ có gió cạo qua mặt như là cạo thịt, sâu tận xương tủy, còn có một đàn thiêu thân màu trắng từ xa rậm rạp bay tới..

Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ là một phiến tiền giấy!

- Quỷ.. quỷ đến đây!

Thanh âm Lý Mai run rẩy sợ hãi kêu lên.

Ánh mắt Ngụy Diễn ngưng tụ, trong phiến tiền giấy xuất hiện một cái kiệu, xung quanh còn có giấy người nâng kiệu.

Theo cái kiệu tới gần, nguyên bản cái kiệu nhỏ như bàn tay cũng dần dần thành lớn, đợi khi bốn giấy người rơi xuống đất cái kiệu đã lớn như loại kiệu bình thường, nhưng cái kiệu làm bằng giấy, một mảnh trắng như tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play