Ở doanh trại gần biển, Giải Vương rất nhanh đã bị cắt ra, nửa này đem hấp, nửa kia xào cay.
Rất nhanh mùi thơm đã lan ra khắp toàn bộ nơi đóng quân, trong lúc nhất thời toàn bộ đệ tử đều thèm, nước miếng chảy ròng ròng.
Nhưng mà bữa cơm này Hồng Tôn đã nói trước là để cho nội môn, đệ tử thân truyền ăn.
Dù sao thì lúc trước khi ở Đông Hải bọn họ đã thay phiên nhau tham chiến, vậy nên phải để cho bọn họ ăn một bữa thật no.
Còn ngoại môn và đệ tử tạp dịch chỉ có thể chờ bọn họ ăn xong, nhìn xem có còn thừa hay không thì mới quyết định sau.
Diệp Trường Thanh vẫn dựa theo lượng cơm của 5000 người mà làm, con Giải Vương kia không nhiều không ít, vừa đủ lượng ăn cho 5000 người.
Thật ra trong mấy tháng này, quy củ nhà bếp của Thần Kiếm Phong đã rất hoàn thiện.
Ví dụ như tranh đoạt vị trí, hay là bữa cơm mỗi người ăn bao nhiêu, dùng bát lớn thế nào, những thứ này đều đã có quy định, đều là do Hồng Tôn đề ra, hoàn toàn không cần Diệp Trường Thanh quan tâm.
Mỗi bữa cơm mối người đều có lượng ăn được quy định, nếu không thì theo khẩu phần ăn của những đệ tử này sẽ rất lộn xộn.
Nhưng bữa cơm hôm nay đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm đều có thể ăn thoải mái, điều này tất nhiên khiến bọn họ vô cùng hưng phấn.
Có thể ăn thoải mái mà, dù sao chuyện này trước kia cũng chỉ có thể là chuyện xuất hiện trong mộng thôi.
Nhưng mà đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch thì vô cùng khó chịu.
Đến giờ ăn cơm, một đám đệ tử nội môn nở nụ cười rạng rỡ đi đến nhà bếp, động tác kia có bao nhiêu thong dong thoải mái.
Dù sao thì hôm nay không cần phải tranh đoạt, một đường đi đến, khi nhìn thấy đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch đang đứng bên ngoài nhà bếp, những đệ tử nội môn này còn đắc ý ra mặt muốn thuyết giáo hai câu.
“Sư đệ không cần phải nhụt chí, dù sao tương lai cũng là của đám người trẻ tuổi các ngươi, chờ đến khi các ngươi có thực lực vì tông môn mà chiến đấu, bữa cơm này đương nhiên cũng không thiếu phần của các ngươi.”
“Đúng vậy, chờ đến khi các sư huynh tấn thăng lên Chấp Sự, Trưởng Lão, đồ ăn ở nhà bếp này còn không phải đều là các ngươi đến ăn sao.”
“Hãy tu luyện thật tốt, sư huynh tin tưởng các ngươi, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ được như vậy.”
Nghe những lời đám sư huynh nội môn nói ra, một đám đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, ăn thì ăn đi, còn phải đến chỗ bọn họ đắc ý một chút nữa.
Làm người sao có thể tiện đến mức độ như vậy được, còn là sư huynh đệ đồng môn nữa.
“Được rồi, không nói nữa, sư huynh đi ăn cơm trước, ha ha, hôm nay được ăn Yêu Vương đấy, mùi vị nhất định sẽ không tệ.”
Dưới cái nhìn nghiến răng nghiến lợi của nhiều đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch, những đệ tử nội môn này chậm rãi đi vào trong nhà bếp.
Không có sự tranh giành, tất cả đều có thể tiến hành một cách chậm rãi, thậm chí có đệ tử không nhịn được cảm thán nói.
“Đây mới chính là cách ăn cơm chính xác nhất đấy.”
Hai món ăn từ Giải Vương đã làm xong, đám người Hồng Tôn, Thanh Thạch, Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt cùng đi ra, nhìn các đệ tử nội môn trong viện, trên mặt nở nụ cười nói.
“Trận chiến này các ngươi đã không để cho bổn tọa thất vọng, đã đánh ra được khí thế của Thần Kiếm Phong ta, vậy nên hôm nay bữa cơm này là chuyên môn giành cho các ngươi, tất cả mọi người có thể ăn thoải mái, đồng thời ta hy vọng sau này các ngươi vẫn d\sẽ chăm chỉ tu luyện như cũ, không để…”
Muốn khen ngợi hai câu, nhưng ăn cơm ở Thần Kiếm Phong có thể không có tranh đoạt sao?
Lời còn chưa nói hết, mấy người Trần Mục đã bắt đầu tranh đoạt.
Là đệ tử đứng nhất trong số những đệ tử nội môn, Trần Mục một phát nhấc lên một cái càng cua, miệng vừa cắn xuống, trong mắt đã bốc lên ánh sáng xanh lục.
“Ăn ngon quá, không hổ danh là Yêu Vương, quá ngon…”
“Ngươi ăn vụng.”
“Chờ ta một lát.”
“Ta cũng ăn.”
“Mẹ nó, bỏ chân cua của ta ra.”
Trong nội viện nhà bếp nháy mắt loạn thành một đám, thấy vậy, mấy người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cũng trực tiếp xông lên, nói đùa, chậm chân thì một chút cũng không còn đâu.
Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng vậy, hùng hùng hổ hổ gia nhập đội ngủ đoạt cơm.
“Một đám nhãi con, có còn để vị Phong Chủ này vào mắt hay không?… Tiểu tử, đang nói ngươi đấy, để càng cua xuống cho lão tử.”
Trần Mục đã cướp đi một cái càng cua, nhìn thấy cái càng cua cuối cùng bị một tên đệ tử nội môn cướp mất, Hồng Tôn triệt để không bình tĩnh nổi.
Trong nháy mắt xù lông, tức giận quát, mà nghe thấy thế, đệ tử nội môn này không chút do dự đem chiếc càng cua kia liếm từ đầu đến chân một lần.
“Phong Chủ, người có còn cần nữa không?”
Liếm xong lập tức ra vẻ nhu thuận nhìn Hồng Tôn, Hông Tôn co giật khóe miệng, mẹ nó ngươi còn hỏi ta có còn muốn không sao? Cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Nhưng mà không cờ Hồng Tôn trả lời, Từ Kiệt ở một bên đã mở miệng nói.
“Ta muốn.”
Lời này vừa nói ra, Hồng Tôn và vị đệ tử nội môn này trực tiếp ngơ người ra, mẹ nó, khẩu vị của ngươi nặng như vậy sao?
Nhưng mà mắt thấy Từ Kiệt đã nhào đến, vị đệ tử nội môn kia cũng hạ quyết tâm, hung hăng cắn một miếng.
Vẫn kịch liệt cạnh tranh như cũ.
Nói trắng ra là vì ngày thường mỗi người chỉ được ăn một bát cơm nên tất cả mọi người đều tiết chế lại.
Nhưng lúc này Hồng Tôn đã nói mọi người có thể ăn thoải mái, vậy nên đương nhiên mọi người sẽ không khách khí.
Những người đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch ở bên ngoài đang chờ được ăn chút cơm thừa canh cặn nhìn thấy một màn này, một đám người trong nháy mắt biến thành
“Đừng nhìn nữa, không có đâu.”
“Ta cũng càm thấy không còn đâu, một con Yêu Vương căn bản không đủ cho bọn họ ăn.”
“Ta còn nghĩ là mình sẽ được ăn chút vỏ cua chứ.”
“Ăn cái gì mà ăn, ngươi nhìn ở trên đất có một chút vỏ thừa nào sao, mẹ nó ta nghi ngờ là đám người kia sẽ liếm sạch luôn cả cái nồi đấy.”
“Đi đi, mắt không thấy thì bụng không đói.”
Số cơm của 5000 người, nếu thật sự có người buông ra không ăn thì tuyệt đối cũng không có khả năng còn thừa.
Có người rời đi nhưng cũng có người không tin ở lại, biết đâu sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà cuối cùng sự thật đã chứng minh không có kỳ tích nào, ăn xong một bữa cơm, các sư huynh nội môn được ăn một bữa rất thoải mái, mà trên mặt đất của nhà bếp, quả thực còn sạch hơn cả chó liếm.
Muốn ăn cơm thừa canh cặn, sự thật nói cho những đệ tử ở bên ngoài, các ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Theo thường lệ nói chuyện phiếm một lúc, lúc chạng vạng tối, Hồng Tôn an bài chúng đệ tử thay phiên nhau giám thị nhất cử nhất động của Thủy tộc ở lối vào trận pháp.
Tuy ngày thường không có chính kiến, có thể xem nhẹ việc này việc kia nhưng Hồng Tôn vẫn có thể ý thức được rõ việc này của Thủy tộc không phải là chuyện đùa.
Còn những chuyện khác thì chờ bọn người Trương Thiên Trận đến thì tính tiếp.
Nói đến Trương Thiên Trận, Hồng Tôn tức giận đậu xanh rau má nói.
“Lão già này, lần này trở về đoán chắc là lại đòi sư huynh không ít chỗ tốt nữa rồi.”
“Ta đã nói rồi, lần trước nên để lão già này cút đi, những năm nay ở Đạo Nhất tông đã kiếm được bao nhiêu chỗ tốt rồi mà còn lòng tham không đáy như vậy.”
Nghe vậy, Thanh Thạch ở một bên cười tiếp lời.
“Dù sao người ta cũng là cửu phẩm trận pháp sư, giá trị vốn đã bày sẵn ở chỗ đó rồi.”
“Lão già chó chết…”
Nghe đoạn đối thoại của hai người Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh hiếu kỳ hỏi đám người Triệu Chính Bình.
“Sư Huynh, Trương Thiên Trận là ai vậy? Hình như Phong Chủ không ưa người này cho lắm.”
Đúng thật là Hồng Tôn không thích, nghe thấy thế, Triệu Chính Bình cũng không giấu diếm, trả lời chi tiết.
“Trương Thiên Trận là Phong Chủ Vạn Trận phong, là cửu phẩm trận pháp sư duy nhất ở tông môn, đúng thật là sư tôn không ưa hắn, nhưng mà cũng không phải vì có thù oán gì, nói trắng ra cũng là vấn đề về phe phái thôi.”
Điều này cũng không phải là bí mật gì, Diệp Trường Thanh hiếu kỳ thì Triệu Chính Bình cũng nói sự thật.