Ở sân sau nhà bếp, Hiển Ảnh trận được kích hoạt, Tề Hùng ở đầu bên kia nhanh chóng kết nối, câu nói đầu tiên chính là tức giận chửi mắng.
“Con mẹ nó ngươi còn biết phải liên hệ với người Tông Chủ này sao?”
Hắn đã tìm Hồng Tôn và Thanh Thạch rất nhiều ngày rồi, nhưng hai lão già này giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.
Đối mặt với sự trách mắng của Tề Hùng, Hồng Tôn không phản bác mà lại rất chân thành nói.
“Sư huynh, ta có việc muốn nói với huynh.”
Đạo Nhất tông, trong động phủ của Tề Hùng, thấy Hồng Tôn bày ra một bộ mặt trịnh trọng, sắc mặt thay đổi, không tiếp tục chửi mắng nữa, trầm giọng nói.
“Nói đi.”
“Bây giờ ta và Thanh Thạch đang ở doanh trại gần biển…”
“Mẹ nó, các ngươi chạy đến doanh trại gần biển làm gì? Còn nữa, sao mà các ngươi đi vào được?”
Nhưng mà Tề Hùng không làm căng ở câu hỏi đầu tiên, hai lão già kia đúng là càng ngày càng không tưởng tượng nổi, doanh trại gần biển là nơi mà các ngươi đến được sao?
Nhưng tiếng chửi còn chưa bắt đầu, câu nói tiếp theo của Hồng Tôn đã làm cho Tề Hùng ngây người.
“Thủy tộc Đông Hải đang muốn phá vỡ đại trận gần biển, có ý đồ xâm lấn Đông Châu.”
Thủy tộc muốn cưỡng chế phá hủy đại trận gần biển sao? Điều này hiển nhiên không phải chuyện nhỏ, Tề Hùng không còn tâm trí nào để nổi giận, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Hồng Tôn hỏi.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn 100%, ta và Thanh Thạch đã giao chiến với Yêu Vương Thủy tộc, còn giết được một con Giải Vương.”
Vừa nói Hồng Tôn vừa liếc mắt ra hiệu cho Thanh Thạch, Thanh Thạch cũng ngoan ngoãn lấy ra thi thể của Giải Vương.
Nhìn thấy thi thể của Yêu Vương, Tề Hùng cau mày, nếu thật đúng là như vậy, chuyện kia đúng thật rất rắc rối.
“Làm sao ngươi biết được?”
Tuy nhiên vẫn theo thói quen hỏi một câu, nghe thấy thế, Hồng Tôn ở phía đối diện lúc này lộ ra biểu cảm rất tự tin, lời thề son sắt nói.
“Thực không dám giấu giếm, ta đã sớm phát hiện ra Đông Hải Thủy tộc này có vấn đề, lần này ta và Thanh Thạch bí mật đi vào doanh trại gần biển cũng là để điều tra việc này, quả nhiên ta dự đoán không sai chút nào, Đông Hải Thủy tộc này vẫn luôn có âm mưu muốn xâm chiếm Doanh Châu.
Trong mắt tràn đầy ánh sáng cơ trí, mà những người không xuất hiện ở trong Hiển Ảnh trận như đám người Diệp Trường Thanh, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đều nhếch miệng khinh thường.
Ngươi nói người đã phát hiện ra Thủy tộc có vấn đề? Có chắc không? Sao hắn còn có mặt mũi nói ra những lời như vậy, nói mà mặt không đỏ tim không đập.
Đừng nói là bọn họ, Tề Hùng ở đầu bên kia cũng có chút không thể tin được.
Vẻ mặt nghi ngờ nhìn Hồng Tôn phía trong ánh sáng trận pháp nói.
“Ngươi có thể phát hiện ra những điều này sao?”
“Tạm thời không nói đến việc này, sư huynh à, bây giờ thời gian cấp bách, nhất định phải phái người đến gia cố trận pháp, phòng ngừa Đông Hải Thủy tộc đến cưỡng chế phá hủy đại trận gần biển.”
Hồng Tôn trực tiếp đổi chủ đề, không cần phải xoắn xuýt những thứ này, nghe thấy thế, Tề Hùng cũng gật đầu.
“Được, ta sẽ để Trương Thiên Trận dẫn người chạy đến doanh trại gần biển ngay lập tức.”
Hai người lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, doanh trại gần biển xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Tề Hùng cũng không còn hơi sức đâu mà trách mắng Hồng Tôn.
Ngay lập tức truyền tin cho Trương Thiên Trận, yêu cầu hắn đến động phủ của mình một chuyến.
Trương Thiên Trận là Phong Chủ Vạn Trận phong của Đạo Nhất tông, cà cửu phẩm trận pháp sư duy nhất trong Đạo Nhất tông.
Tuy nhiên hắn khác với đám người dòng chính của Đạo Nhất tông như Tề Hùng, Hồng Tôn, là một người nửa chừng được thêm vào tông môn, giống như Thanh Thạch.
Hơn nữa lúc trước vì lôi kéo hắn, Tề Hùng đã đưa ra điều kiện cực kỳ phong phú.
Không chỉ phải đưa thù lao tương ứng mỗi khi bảo trì trận pháp, mà tài nguyên tu luyện thường ngày của Trương Thiên Trận cũng do tông môn phụ trách toàn bộ.
Đồng thời, cho dù là Tông Chủ như Tề Hùng, khi đối mặt với Trương Thiên Trận cũng phải khách khí vài phần.
Không còn cách nào khác, Đạo Nhất tông chỉ có một người duy nhất là cửu phẩm trận pháp sư, đương nhiên là phải cung phụng thật tốt, nói trắng ra là đây là một loại hình của thiên tài kỹ thuật.
Sau khi nhận được truyền tin, rất nhanh Trương Thiên Trận đã đến nơi ở của Tề Hùng.
“Tông chủ, có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Để râu quai nón, tướng mạo cực kỳ thô kệch, cũng chỉ là một tên hán tử, tính tình cũng nóng nảy, vừa vào cửa đã vội vàng hỏi.
Nghe thấy vậy, Tề Hùng cũng không vòng vo, nói thẳng không chút kiêng kỵ.
“doanh trại gần biển xảy ra chuyện, phía Thủy tộc âm mưu muốn phá hủy đại trận gần biển, xâm lấn Đông Châu, ta muốn ngươi dẫn người đi một chuyến để gia cố trận pháp, phòng ngừa Thủy tộc phá hủy trận pháp.”
Nghe được những lời này, Trương Thiên Trận sững sờ, quả thật vấn đề này không hề nhỏ, cũng không nghĩ gì nhiều gật đầu đáp ứng.
Là trận pháp được tổ sư của mình xây dựng, đương nhiên Đạo Nhất tông biết phải làm thế nào để bảo trì và gia cố đại trận gần biển.
Mà lúc trước sau khi trận pháp hoàn thành, tổ sư còn sai người chế tạo ra 30 cái trận bàn, trận bàn cầm tay có thể không cần nhận sự áp chế của trận pháp, cho dù là cường giả thế hệ trước cũng có thể tùy ý ra vào trận pháp.
Vậy nên Trương Thiên Trận dẫn người tiến vào trận pháp hoàn toàn không cần phiền phức giống đám người Hồng Tôn.
Tất nhiên là lúc ấy Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng không phải chưa từng đánh chủ ý lên trận bàn này, nhưng mà muốn lấy được nó quá phiền phức, lại quá mạo hiểm.
Vì trận bàn là do Tề Hùng tự mình bảo quản, suy nghĩ đến chỗ lấy một chút thì đã phải từ bỏ.
Trở về Vạn Trận phong, mang theo 5 người Trưởng Lão, cùng ngày Trương Thiên Trận xuất phát đến đại trận gần biển.
Tề Hùng lập tức liên lạc lại với Hồng Tôn.
“Ngươi và Thanh Thạch tạm thời tọa trấn tại doanh trại gần biển, ta đã để Trương Thiên Trận mang lệnh bài đến cho các người…”
“Ôi trời, Yêu Vương này cũng rất chắc thịt đấy, Trường Thanh tiểu tử, ngươi cảm thấy hấp hay xào cay tốt hơn?”
Hiển Ảnh trận vừa được kết nối, không nhìn thấy bóng dáng Hồng Tôn đâu nhưng lại nghe thấy giọng nói của hắn một cách mơ hồ.
Trong lúc nhất thời Tề Hùng nhướng mày, cái gì mà hấp, xào cay?
“Hồng Tôn, ngươi chết ở đâu rồi vậy?”
“Đến đây đến đây sư huynh, ngươi vừa mới nói cái gì thế?”
Nheo mắt lại, con mẹ nó, ngươi đúng thật là không để đại sư huynh như ta đây vào mắt chút nào.
Nhưng mà chính sự quan trọng, Tề Hùng vẫn cố gắng nén lại sự tức giận trong lòng, cắn răng nói lại.
“Ta nói là ngươi cùng Thanh Thạch tạm thời hãy ở lại doanh trại gần biển, ta đã để cho Trương Thiên Trận mang đến hai tấm trận bài cho các ngươi đi qua, nhất định phải chú ý thật kỹ động tác bên phía Thủy tộc, có chuyện gì thì phải lập tức báo cáo cho tông môn…”
“Lão sâu rượu, Trường Thanh tiểu tử nói có thể ăn được hai kiểu, thân thì hấp, càng và chấn cua thì xào cay.”
“Được được được, ý này rất hay, hai loại đều được nếm thử.”
“Hồng Tôn, con mẹ nó ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không.”
“Đã nghe thấy rồi nghe thấy rồi, cứ như vậy nhé, bên này ta còn có việc.”
Không nhịn được trả lời qua loa một câu, ngay lập tức tắt trận pháp đi, đối với việc này, Tề Hùng nghiến răng ken két, trận bàn Hiển Ảnh trong tay trực tiếp bị bóp nát.
Một bên khác, Hồng Tôn sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, lắc mình một cái đã đến trước thi thể Giải Vương, hào hứng nói.
“Hai kiểu đều ăn được, hai kiểu đều ăn được đúng không?”
“Ta cũng thấy vậy, vậy thì bắt đầu đi, đúng rồi, vừa nãy Tông Chủ nói với ngươi cái gì đấy?”
“Không biết nữa, mặc kệ hắn đi.”
Đang phải vội xử lý nguyên liệu món ăn đây này, nào còn có thời gian để ý đến hắn nữa.
Nếu Tề Hùng nghe được lời này, phỏng chừng sẽ không nhịn được đánh đến doanh trại gần biển để giết Hồng Tôn.
Mẹ nó ta là Tông Chủ một tông, nói chuyện với ngươi một hồi lâu, vậy mà một chữ ngươi cũng không nghe lọt tai sao? Trong mắt ngươi đến tột cùng là còn có vị đại sư huynh này không?