Bất kỳ một tông môn nào hay bất kỳ một thế lực nào, bao gồm những đại gia tộc kia, thật ra đều phân chia phe phái, đơn giản là khác nhau rất nhiều.
Mà nói thật quan hệ nội bộ của Đạo Nhất tông đã xem như rất đơn giản, có thể nói là đã ngăn cản hết sự tồn tại của các phe phái, chỉ có duy nhất một ngoại hệ.
Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác, xuất hiện ngoại hệ là kết quả phát triển tất nhiên của Đạo Nhất tông.
Dù sao những nhân tài như trận pháp sư, phù triện sư, luyện đan sư, luyện khí sư có những lúc ngươi chỉ có thể lựa chọn thu nạp ở thế giới bên ngoài.
Mà những người nửa đường được thêm vào Đạo Nhất tông như thế này, sẽ không có sự trung thành đối với Đạo Nhất tông như những người như Tề Hùng, Hồng Tôn.
Nói trắng ra là những người như thế gia nhập vào Đạo Nhất tông cũng chỉ vì lợi ích, mọi người là vì lợi ích nên mới đứng cùng một chỗ với nhau.
Không giống như đám người Tề Hùng, Hồng Tôn từ nhỏ đã gia nhập tông môn, là một tay tông môn bồi dưỡng bọn họ, Đạo Nhất tông đối với bọn họ chính là tồn tại giống như nhà.
Cho dù là phát sinh việc gì bọn bọ cũng sẽ không vứt bỏ tông môn.
Nhưng ngoại hệ thì khác, bọn họ sẽ không vì tông môn mà quyết chiến đến chết, một khi Đạo Nhất tông xuống dốc, những ngoại hệ này sẽ trực tiếp rời đi.
Tất nhiên điều đó cũng không phải nói là những người ngoại hệ kia là con sâu làm rầu nồi canh, trên thực tế bọn họ cũng có cống hiến cho Đạo Nhất tông, chẳng qua là phải có tiền mới làm việc thôi.
Cơ bản mà nói, dòng chính và ngoại hệ cũng không có xung đột gì, chỉ là căn bản thái độ đối xử với tông môn của hai bên không giống nhau nên rất khó có thể thân thiết được, chỉ sĩ diện nên không có trở ngại cũng đúng.
Mà Trương Thiên Trận khiến Hồng Tôn bất mãn như vậy cũng là vấn đề của bản thân hắn.
Từ khi gia nhập Đạo Nhất tông đến nay, đúng thật là Trương Thiên Trận đã làm rất nhiều điều cho tông môn, bảo trì đại trận cho tông môn, từ các loại hình cấu trúc, các phẩm cấp trận pháp đều không thể thiếu hắn.
Cũng đích thật là đã vì Đạo Nhất tông nuôi dưỡng một số trận pháp sư trẻ tuổi ưu tú, nhưng tất cả đều là Đạo Nhất tông bỏ tiền ra.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Trương Thiên Trận cũng luôn rất thân thiết với Lạc Hà tông, thậm chí cách đây vài năm đã truyền ra tin tức Trương Thiên Trận muốn rời khỏi Đạo Nhất tông, đầu quân cho Lạc Hà tông.
Đương nhiên những tin đồn kia vẫn chưa đi quá mức cho phép, những đệ tử phổ thông có thể không biết, nhưng Hồng Tô là cao tầng của Đạo Nhất tông vẫn sẽ biết một số nội tình.
Tô lão quái kia đúng thật là muốn lôi kéo Trương Thiên Trận, tuy nhiên Trương Thiên Trận yêu cầu quá cao, Tô lão quái không đáp ứng nên việc này không thành.
Hơn nữa Lạc Hà tông cũng đã có một tên cửu phẩm trận pháp sư, không có khả năng lại trả một cái giá lớn lôi kéo Trương Thiên Trận.
Hai bên thân cận, có khả năng lớn là Tô lão quái có ý muốn làm Đạo Nhất tông chao đảo một trận, có thể lôi kéo được thì tốt nhưng nếu là cái giá quá lớn thì việc này không tính thêm gì nữa.
Điều làm Hồng Tôn tức giận chính là Trương Thiên Trận quá mức tham lam, đồng thời còn có ý định treo giá, nịnh nọt cả hai bên.
Nghe xong lời giải thích của Triệu Chính Bình, Diệp Trường Thanh gật nhẹ đầu, đã hiểu đại khái được chuyện gì xảy ra.
“Nếu nói như vậy, Trương Thiên Trận đi rồi thì Đạo Nhất tông ta chẳng phải sẽ không có cửu phẩm trận pháp sư sao?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, cùng lắm thì ta hợp tác với Trận tông thôi, thật ra lúc trước tông môn sáng tạo nên Vạn Trận phong và Bách Thảo phong chính là vì không muốn bị người khác ngắt cổ.”
“Chỉ có điều trận pháp sư, luyện đan sư quá khỏ để bồi dưỡng, vậy nên cũng chỉ có thể tìm cường giả ở thế giới bên ngoài gia nhập, mà dù sao cũng không phải là dòng chính của Đạo Nhất tông, ngươi muốn khiến bọn họ trung thành với tông môn như dòng chính cũng không thực tế.”
“Có thì đương nhiên sẽ tốt hơn, không có thì đi tìm Trận tông cũng không sao, cùng lắm thì trả giá đắt mốt chút thôi, và thiếu một chút nhân tình cho người ta.”
Triệu Chính Bình có thể thấy thật rõ ràng, cửu phẩm trận pháp sư đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu muốn nói tông môn không có hắn thì không được thì cũng không đến mức như thế, vẫn có rất nhiều biện pháp khác, cùng lắm thì lại đi tìm một người khác là được, dù sao ngươi có tài nguyên tu luyện, còn sợ không tìm được người sao?”
Còn nói rằng Trương Thiên Trận có bỏ được Đạo Nhất tông hay không thì lại là một chuyện khác đấy.
Nhìn khắp phạm vi toàn Đông Châu, tông môn có thể so sánh được với Đạo Nhất tông thì cũng chỉ có Lạc Hà tông, Thanh Vân tông, Hoàng Cực tông mà thôi, nếu rời Đạo Nhất tông, Trương Thiên Trận còn có thể đi nơi nào?
Tùy ý nói chuyện phiếm một lúc, mọi người ai đi đường nấy, nên tu luyện thi tu luyện, nên làm chuyện khác thì làm chuyện khác.
Mà Hồng Tôn và Thanh Thạch thì đi đến lối vào trận pháp, muốn đích thân nhìn tình huống của Thủy tộc, đã có hơn mười tên đệ tử canh chừng ở đây rồi.
Một bên khác, Đông Hải Long Cung, Lão Long Vương mang theo một đám cường giả Thủy tộc gấp gáp trở về, nhìn thấy Long Cung hỗn độn, gương mặt đen như đáy nồi.
Long nhãn hung tợn trừng mắt Thủy tộc bốn phía, tức giận quát.
“Nói, đã xảy ra chuyện gì, thật ra đã xảy ra chuyện gì, một cái Long Cung lớn như vậy của bổn vương, tại sao chỉ có mấy ngày mà cũng không thủ hộ được?”
“Đại Vương, Phong Chủ Hồng Tôn của Thần Kiếm Phong và Đại Trưởng Lão Thanh Thạch đều ở doanh trại gần biển, Đạo Nhất tông…”
Có Thủy tộc đem đầu đuôi câu chuyện nói chi tiết một lần.
Nghe được những lời này, sát ý trong mắt Lão Long Vương càng đậm hơn, Đạo Nhất tông trước kia đã phát hiện ra, mà mình vẫn một mực bị bọn họ đùa nghịch xoay vòng.
Đáng chết, quả thực là đáng chết.
“Được, được lắm, hay cho một Đạo Nhất tông, hủy Long Cung của ta, giết con nối dõi của ta, Thủy tộc ta cùng Đạo Nhất tông các ngươi không chết không thôi.”
Lão Long Vương tức giận rống to, trong trận chiến này, không những Long Cung bị hủy mà ba đứa con nối dõi của hắn, đại thái tử bỏ mình, tứ thái tử và ngữ thái tử nghe nói đã bị bắt sống, chỉ có mấy công chúa may mắn đào thoát được.
Theo Lão Long Vương tức giận rống lên, lập tức trên mặt biển cự lãng thao thiên, trời đất u ám.
Sau đó một con Giao Long màu đen đột nhiên xông ra mặt biển, xông thẳng đến doanh trại gần biển.
Tại lối vào, nhìn thấy con Giao Long nay vọt đến, Hồng Tôn và Thanh Thạch mặt không đổi sắc.
Ngăn cách trận pháp, Lão Long Vương liếc mắt là có thể nhìn thấy Hồng Tôn và Thanh Thạch, giận dữ hét.
“Hồng Tôn, Thanh Thạch, bổn tôn phải giết các ngươi.”
Không ngừng công kích đến trận pháp, đáng tiếc, trận pháp sừng sững bất động.
“Hồng Tôn, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến 800 hiệp với bổn tôn.”
“Ngu xuẩn, có bản lĩnh thì ngươi lại đây, lão phu một kiếm chém ngươi.”
Đối với việc này, Hồng Tôn cười lạnh, có trận pháp thì sao ta phải ra ngoài?
“Có bản lĩnh thì ngươi ra đây.”
“Có bản lĩnh thì ngươi đến đây đi.”
“Ngươi đi ra đây.”
“Ngươi đến đây đi.”
Bị ngăn cách bởi trận pháp, Lão Long Vương vốn không có biện pháp nào, chỉ có thể tức giận chửi bậy.
“Được lắm, Hồng Tôn, ngươi thật sự cho rằng đại trận gần biển này có thể bảo vệ được ngươi mãi sao? Bổn vương muốn chống mắt lên nhìn xem nếu không có trận pháp thì ngươi có thể làm được gì.”
Nói xong, Lão Long Vương lần nữa tiến vào biển, lập tức nói với chúng Yêu Vương.
“Bổn vương muốn đến doanh trại gần biển phá giải đại trận. giết toàn bộ Thần Kiếm Phong.”
Nếu đã bị phát hiện rồi thì cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp đi đến doanh trại gần biển phá giải trận pháp, chỉ cần trận pháp bị phá, Thủy tộc bọn họ sẽ có thể quy mô lớn đánh vào Đông Châu.
Báo thù thay cho trăm vạn Thủy tộc đã chết đi.
Nghe vậy, chúng Yêu Vương cũng không phản bác, hiện tại động thủ từ nơi nào xác thực đã không còn quan trọng nữa.
“Để đại quân Hải Tây thành trở về, bổn vương sẽ ra tay từ doanh trại gần biển.”
Bên trong Long Cung, Lão Long Vương hai mắt đỏ bừng ra lệnh, mà trong trân pháp, nhìn thấy Lão Long Vương rời đi, Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng không chờ lâu mà quay trở về nơi đóng quân.