Đảo mắt nhìn thoáng qua một nhóm đệ tử, Hồng Tôn lộ ra vẻ mặt trịnh trọng hiếm thấy, chân thành nói.
“Các người có còn nhớ rõ những gì sư tôn đã dạy hay không?”
“Vẫn nhớ.”
Hồng Tôn đều nói những lời đó với bất kỳ đệ tử nào bái nhập Thần Kiếm Phong, cho dù là đệ tử tạp dịch.
Có thể vào được Đạo Nhất tông là đã nói lên được thiên phú của bọn họ, thứ mà Hồng Tôn coi trọng nhất chính là phẩm hạnh và tính cách, là tình nghĩa giữa sư huynh đệ đồng môn.
Trong Thần Kiếm Phong chưa từng có người tham sống sợ chết, khi đối mặt với kẻ địch các đệ tử của Thần Kiếm Phong đều anh dũng đối mặt, tuyệt đối không lùi bước.
Ngày bình thường đệ tử Thần Kiếm Phong có thể vì một miếng cơm mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, hãm hại hay lừa gạt đều có thể dùng đến.
Nhưng đây là người trong nhà.
Người nhà cãi nhau ầm ỹ là việc hết sức bình thường, nhưng chỉ vì những chuyện như vậy mà cảm thấy Thần Kiếm Phong không đoàn kết là hoàn toàn sai.
Các người thử để người ngoài đến kiếm chuyện một chút thử xem, Thần Kiếm Phong sẽ trong nháy mắt biến thành bộ dạng hoàn toàn khác.
Thấy các đệ tử đều đang đỏ mắt, Hồng Tôn tỏ vẻ kiên cường lộ ra một nụ cười.
“Đây là sự lựa chọn của sư tôn, khóc sướt mướt cái gì, tất cả không được khóc nữa, sư tôn đã dám đi thì tất nhiên sẽ có bản lĩnh, các ngươi không nên quá coi thường vi sư, nếu không có một chút bản lĩnh thì làm sao có thể làm phong chủ, sư tôn của các ngươi chứ?”
Những lời này hoàn toàn chỉ là lời an ủi, bị nhốt ở Đông Hải thì có thể làm được gì, chẳng qua chỉ là thời gian giãy dụa dài hay ngắn mà thôi.
Dứt lời, Hồng Tôn xoay người chuẩn bị rời đi.
“Sư tôn (Phong chủ)…”
Tất cả đệ tử đều buồn bã.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phía chân trời có một bóng người bay lượn mà đến, chưa thấy người mà tiếng đã đến trước, tiếng cười cởi mở truyền đến.
“Ha ha, Hồng đệ, ca đã trở về rồi.”
Nghe được âm thanh này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, người vừa đến không phải ai khác, chính là Thanh Thạch.
Không phải hắn đang cởi bỏ trận pháp áp chế sao? Sao lại trở về đây rồi?
Trong thoáng chốc, tất cả đệ tử đều ngây ngẩn cả người, hai mắt đỏ bừng, mà đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đi chịu chết Hồng Tôn lại nhìn thấy Thanh Thạch rơi xuống trước mặt mình, càng ngây ra như phỗng, cả người đều tê dại.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hồng Tôn, Thanh Thạch nở nụ cười nói.
“Ha ha, sao vậy Hồng đệ, nhìn thấy ca mà vui vẻ thế sao?”
Chỉ một giây sau, đáp lại hắn là một đạo kiếm quang sắc bén.
Không nói hai lời, trực tiếp chém ra một kiếm, thật sự là đang hướng thẳng hắn mà đến, Thanh Thạch bị dọa vội vàng né tránh, hét to vào mặt Hồng Tôn.
“Hồng đệ, ta là Thanh ca của đệ mà…”
“Thất phu, chết đi.”
Tửu kiếm đã ra khỏi vỏ, sát ý trong mắt Hồng Tôn không hề giảm đi trái lại còn tăng thêm, trực tiếp chém về phía Thanh Thạch.
Hai người cứ đánh nhau như vậy, lúc này đệ tử xung quanh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không thể hiểu được tình huống này là như thế nào.
Không phải nói là đại trưởng lão đã chết chắc rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Trên trời Thanh Thạch bị Hồng Tôn đuổi theo chém lung tung một trận, kỳ lạ hét lên.
“Hồng đệ, ngươi điên rồi à, ta là Thanh ca của đệ đây…”
“Ngươi là đồ chó chết, thất phu, hai người chúng ta hôm nay nhất định phải có một người chết, ngươi không chết thì chính là ta chết.”
Nói xong, hai mắt Hồng Tôn đỏ bừng, rốt cuộc không nhịn được nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
“Hả, Hồng đệ ngươi khóc sao, đến đây, để ta nhìn đệ.”
“Ai khóc chứ, thất phu ngươi chết đi cho ta.”
Nói xong, trên thân kiếm của Hồng Tôn tuôn trào linh lực, trực tiếp thi triển kiếm pháp thành danh của hắn, Tửu Thần kiếm pháp.
Thấy vậy, Thanh Thạch nheo mắt.
“Mẹ nó, ngươi đánh thật đấy à.”
Không có ai trả lời, một kiếm trực tiếp chém xuống, kiếm phong khủng khiếp bao phủ Thanh Thạch trong nháy mắt.
Điên rồi, lão sâu rượu này nhất định điên rồi, Thanh Thạch trực tiếp tế ra Trọng Sơn ấn của bản thân không chút do dự.
Con dấu hóa thành tầng tầng lớp lớp đồi núi bảo vệ cho Thanh Thạch.
Nhưng mà dưới sự ảnh hưởng của kiếm phong, những tầng lớp đồi núi kia từng tầng từng mảng bị cắt ra, nhìn thấy đồi núi bị phá nát, mí mắt Thanh Thạch nhảy lên.
Mẹ nó, lão sâu rượu này muốn liều mạng thật đấy à.
“Hồng đệ, bình tĩnh một chút, nghe ca giải thích đã…”
“Im miệng, nếu ngươi còn dám nói hai chữ này, hôm nay nhất định ta sẽ giết ngươi.”
“Tốt rồi, Hồng đệ, ngươi tỉnh táo lại rồi, ca không nói, không nói là được.”
“Thất phu, xem ra ngươi thật sự là muốn đi chết rồi.”
“Không không không, Hồng ca, Hồng ca, là ca cũng được, ngươi bình tĩnh lại một chút, nghe Thanh đệ giải thích đã.”
Cuối cùng kiếm phong cũng dừng lại ở mấy lớp đồi núi cuối cùng, sau đó từ từ tiêu tan, cuối cùng cũng có thể chặn lại một đòn này.
Thanh Thạch thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại, tốt lắm, con mẹ nó chiêu thứ hai lại đến.
Lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Trận chiến trên bầu trời vẫn đang tiếp tục, chúng đệ tử phía dưới cũng dần lấy lại tinh thần, người dẫn đầu các đệ tử Triệu Chính Bình nói.
“Được rồi, tất cả giải tán, không có gì đẹp để xem cả.”
“Không có gì hết, tất cả mọi người giải tán đi, đừng vây quanh đây nữa.”
Trong lòng lại âm thầm chửi rủa, mẹ nó đúng thật là máu chó, uổng công bọn họ hồi nãy suýt nữa là khóc hết nước mắt.
Nói đến người tức giận nhất không thể nghi ngờ chính là Vương Dao, lúc này nha đầu đó đang nghiến răng nghiến lợi, lúc nãy cô đã lo lắng cho Thanh Thạch nhiều bao nhiêu, hiện tại càng tức giận bấy nhiêu.
“Sư tôn xấu, sư tôn thối, đáng đời, cứ để cho phong chủ chém người một kiếm đi, hừ.”
Miệng không ngừng tức giận mắng chửi, vừa rồi cô thật sự đã khóc, nước mắt ào ào chảy ra, còn tưởng sẽ không bao giờ gặp được sư tôn nữa.
Nhưng ai có thể ngờ được chỉ trong chớp mắt, người ta đã khỏe mạnh trở về rồi.
Cảm giác giống như bị sư tôn lừa gạt, tình phụ tử đã tan vỡ.
Trận đại chiến cày kéo dài suốt nửa cạnh giờ, cuối cùng vẫn là Thanh Thạch nói ngon ngọt hết hời, cứ ca thế này ca thế kia, Hồng Tôn mới miễn cưỡng dừng tay lại.
Đáp xuống sân sau nhà bếp, thu kiếm vào vỏ, tức giận quát Thanh Thạch.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy là Thanh Thạch đã bình an trở về, nhưng xác thực hắn đã cởi bỏ Thiên Yên đại trận rồi, không có trận pháp áp chế tu vi, sao hắn có thể vào doanh trại được?’
Đối mặt với sự tra hỏi của Hồng Tôn, Thanh Thạch nhếch miệng cười một tiếng.
“Ha ha, cái này gọi là sơn nhân ắt có diệu kế.”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, tửu kiếm lại ra khỏi vỏ một lần nữa.
“Chuyện đó hả, vào lúc ta ở Trận tông, đã để Nhị Cẩu làm cho ta thêm một cái Thiên Yên đại trận nữa, khắc vào trên trận bàn, vào thời điểm then chốt có thể sử dụng được.”
Tửu kiếm lại được rút ra khỏi vỏ một đoạn.
“Thật sự ta không có ý lừa gạt ngươi, nhưng mà lúc đó Nhị Cẩu nói rằng tài liệu trên tay hắn chỉ đủ để khắc được một cái Thiên Yên đại trận thôi.”
Tửu kiếm đã được rút khỏi vỏ một nửa.
“Ngươi cũng không phải không biết được tình huống lúc đó, Nhị Cẩu không vận dụng được kho báu của Trận tông, hắn đều dùng tài liệu của mình để chế tạo cho ta.”
Tửu kiếm đã sắp được rút ra khỏi vỏ toàn bộ.
“Lúc đó ta cởi bỏ trận pháp, tuy là có ý định chọc ghẹo ngươi nhưng thật sự là vì cứu chúng đệ tử, nếu ta không cởi bỏ trận pháp, dưới tình huống lúc đó, chúng ta không một người nào có thể đi về được.”
Tửu kiếm đã ra khỏi vỏ toàn bộ, kiếm khí lại hiện lên một lần nữa.
“Ta đã thăm dò được một bí mật lớn, thật đó, là từ trong miệng của con cua già kia biết được.”
Kiếm quang lóe lên, lần nữa thẳng hướng Thanh Thạch mà đến.
“Sở dĩ nhiều Yêu Vương của Thủy tộc không có ở đây là vì bọn họ mưu đồ muốn phá vỡ đại trận gần biển, xâm lấn Đông Châu.”
Gần như là dùng hết sức lực lớn tiếng hét lên, cuối cùng tửu kiếm cũng dừng lại cách Thanh Thạch vỏn vẹn chỉ ba tấc.
Thấy cuối cùng Hồng Tôn cũng dừng lại, lúc này Thanh Thạch mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Biết được mưu đồ của Thủy Tộc, Hồng Tôn cũng không còn thời gian rảnh để so đo việc này với Thanh Thạch, vội vàng lấy ra Hiển Ảnh trận pháp liên hệ với Tề Hùng.