Thấy Vương Mệnh hôn mê, mọi người ở đây điên cuồng giật mí mắt.
Đã tới mức vậy rồi ngươi còn muốn vỗ mông ngựa người ta?
Đừng nói là những người xem cuộc chiến, ngay cả Tô Lạc Tinh với tư cách Tông Chủ Lạc Hà Tông cũng đã nghiến răng kèn kẹt, bẽ mặt không thôi.
“Tô Tông Chủ, có phải ta thắng rồi không?”
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của tiểu sư muội truyền tới. Tô Lạc Tinh nghe vậy, sắc mặt xanh mét, tức giận vung tay.
“Cho ngươi.”
Tổng cộng có mười hai bình đan dược ngũ phẩm, một bình đan dược lục phẩm và một linh quả lục phẩm, phải nói vô cùng phong phú.
Tiểu sư muội lấy được ban thưởng, cười ngọt ngào:
“Đa tạ Tông Chủ.”
Thắng không kiêu, thể hiện rõ phong phạm đại tông môn. Chẳng qua Tô Lạc Tinh giật khóe miệng, bỏ qua coi như không thấy.
Ngược lại Tề Hùng trên đài cao tâm tình thật tốt, hắn cười vang nói:
“Tô lão quái, đa tạ nhiều.”
“Hừ, mới một trận thôi, có thể chứng minh gì được?”
Trận đầu tiên đã bị mất mặt, Tô Lạc Tinh càng không muốn từ bỏ ý đồ. Chẳng qua hai cuộc tỉ thí tiếp theo vẫn là Ngọc Nữ Phong rút trúng. Kết quả không cần phải nói, Lạc Hà Tông bại ba trận liên tục.
Ba cuộc tỷ thí kết thúc, phần đông các cường giả ở đây đều thay đổi suy nghĩ.
Lúc trước họ cảm thấy Lạc Hà Tông và Đạo Nhất tông ngang hàng nhau, dù sao tất cả đều là đệ tử thân truyền.
Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, có vẻ chênh lệch này hơi lớn.
“Không hổ là Đạo Nhất tông, thực lực đệ tử quả nhiên có một không hai trong thế hệ trẻ tuổi ở Đông Châu.”
“Đúng vậy, lúc trước ta còn đoán là một hồi long tranh hổ đấu đây. Chẳng qua bây giờ xem ra Lạc Hà Tông vẫn kém hơn chút.”
Đừng nói bọn họ, ngay cả đệ tử thân truyền các phong khác của Đạo Nhất tông cũng mang sắc mặt cổ quái.
Đám đệ tử thân truyền Huyết Đao Phong, Bá Thương Phong mang vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía mấy người Triệu Nhu.
“Lúc trước các nàng mạnh vậy sao?”
“Không có đâu, lúc trước ta luận bàn qua với nàng, chắc chắn không mạnh như thế.”
“Vậy kỳ quái, sao đột nhiên các nàng lại trở nên mạnh như vậy?”
“Không biết, các ngươi nói liệu có phải liên quan tới chuyện xảy ra gần đây?”
“Chuyện gần đây?”
“Là việc đệ tử Ngọc Nữ Phong điên cuồng kiếm điểm tông môn đấy. Rừng Hắc Thiết Mộc sau núi bị các nàng chém mất một nửa, các ngươi không biết à?”
“Không có nghe qua.”
“Bảo ngươi ngày thường ra ngoài đi dạo nhiều một chút, đừng có suốt ngày chỉ biết bế quan. Chuyện lớn như vậy truyền khắp tông môn rồi. Ngoài ra còn có các thánh địa tu luyện cũng bị đệ tử Ngọc Nữ Phong chiếm hết.”
“Thật vậy sao?”
“Không tin ngươi đi hỏi những khác xem, ngươi bước được vào phòng trọng lực coi như ngươi giỏi.”
Ánh mắt hắn thay đổi hoàn toàn, ngoại trừ khiếp sợ, khó tin thì phần lớn là vui vẻ. Dù sao tất cả mọi người đều là đệ tử Đạo Nhất tông, lúc đối mặt với ngoại nhân ắt phải một lòng.
Đệ tử Ngọc Nữ Phong giành được chiến thắng dễ dàng như thế bọn hắn cũng nở mày nở mặt theo.
Tề Hùng ngồi trên đài cao, trong bụng mừng như nở hoa. Nhiều ngày nay hắn phải kìm nén nhẫn nhịn suốt, tới bây giờ coi như cũng được hãnh diện một lần.
Nụ cười trên mặt hắn chưa biến mất lúc nào, hắn còn giả vờ giả vịt nhắc nhở Bách Hoa tiên tử:
“Bách Hoa sư muội, tất cả mọi người là đồng minh, sao có thể ra tay nặng như thế. Ngươi xem những đệ tử Lạc Hà Tông kia bị đánh thành dạng gì rồi.”
Nói xong, hắn lại quay đầu về phía Tô Lạc Tinh.
“Tô lão quái, xấu hổ quá, đệ tử Đạo Nhất tông ta không thu tay kịp. Chẳng qua ngươi yên tâm, Đạo Nhất tông ta sẽ phụ trách toàn bộ việc chữa thương, ha ha.”
Tô Lạc Tinh nhìn Tề Hùng đắc ý như vậy, nghiến răng nghiến lợi. Hắn quay đầu liếc mắt ra hiệu cho một tên đệ tử gần đó. Tên đệ tử này lập tức lĩnh hội gật đầu.
Vị đệ tử này đứng lên đi thẳng tới bãi đất trống, hắn không nhìn các phong khác mà nói thẳng với đệ tử Ngọc Nữ Phong:
“Tại hạ Triệu Tín, mời chư vị sư muội chỉ giáo.”
Mục tiêu rõ ràng là Ngọc Nữ Phong. Đương nhiên Ngọc Nữ Phong không sợ, cơ hội tốt như vậy các nàng cầu còn không được sao có thể từ chối đây.
Chung Linh không hề do dự đứng dậy ngay:
“Sư tôn, đệ tử xin chiến.”
“Ừ, đi đi.”
Bách Hoa Tiên tử nhẹ giọng gật đầu. Nói thật, giờ phút này nàng vẫn thấy đầu óc mình quay cuồng, cảm giác mấy đệ tử của mình trở nên lạ lẫm quá rồi.
Nàng làm sư tôn, hiển nhiêu hiểu rõ thực lực đệ tử của mình trong lòng bàn tay. Thế nhưng nàng mới ra ngoài nửa tháng, thực lực các nàng đã biến hóa lớn vậy sao?
Hơn nữa ngay cả phong cách chiến đấu cũng không giống với trước kia.
Nhưng tình huống trước mắt không thích hợp để hỏi chuyện, nàng chỉ có thể chờ đến khi quay về Ngọc Nữ Phong.
Chung Linh được sư tôn cho phép thì đứng dậy bước lên, chắp tay với Triệu Tín.
“Xin sư huynh chỉ giáo…”
Chung Linh chưa nói xong thì Triệu Tín đã chém thẳng một đao tới, lưỡi đao nhắm trúng Chung Linh.
Tất cả mọi người Đạo Nhất tông thấy thế thì nhướng máy, có đệ tử tức giận quát:
“Hèn hạ.”
Tuy nói luận bàn tỷ thí, tên này lại dám đánh lén. Nếu như là cuộc chiến sinh tử, làm vậy sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây chỉ là một trận tỷ thí đơn thuần, hắn dùng thủ đoạn như vậy quả thật hơi ti tiện rồi.
Xem ra Lạc Hà Tông thua quá nhiều rồi, cần gấp một trận thắng lấy lại mặt mũi.
Bách Hoa Tiên Tử đã chuẩn bị ra tay, dù sao Chung Linh không hề phòng bị, hơn nữa tu vi Triệu Tín cũng không thấp, ngang hàng với Chung Linh. Dưới tình huống đánh lén, hắn có khả năng thành công rất lớn.
Mọi người lo lắng, nhưng ngay lúc Triệu Tín xuất đao, Chung Linh cũng không chậm hơn giây nào, nàng đâm thẳng ra một kiếm.
Nhìn lại thì giống như cả hai người đều có ý định đánh lén đối thủ, chẳng qua như vậy lại trùng hợp gặp nhau.
Trong nhất thời, đám người Đạo Nhất tông vốn đang lo lắng chợt cảm thấy quái lạ lên.
Chẳng nhẽ Chung Linh sư muội cũng định đánh lén.
Đừng nói là họ, ngay cả Triệu Tín bây giờ cũng có chút đơ ra. Vốn hắn định đánh nén, nhưng sao kết quả lại thành thế này?
Đao hắn chém về phía Chung Linh, kiếm Chung Linh đâm về bụng hắn. Từ tình hình thực tế suy ra, người bị thương trước chắc chắn là hắn.
Vốn ban đầu là hắn đánh lén, kết quả lại thua, Triệu Tín không thể không thu tay lại lui về sau.
Hắn mạo hiểm tránh thoát được mũi kiếm của Cung Linh, ánh mắt Triệu Tín nhìn chằm chằm vào Chung Linh vẫn đang nở nụ cười như trước.
Hắn cảm thấy nàng có điểm không bình thường, sao nàng có thể biết hắn muốn đánh lén? Hơn nữa trường kiếm của nàng từ đâu ra, vừa nãy hắn không cảm nhận được động tĩnh của nhẫn không gian, hình như nó đi ra từ trong tay áo.
Trong tay áo? Chẳng nhẽ ngay từ đầu nàng đã giấu một thanh trường kiếm trong tay áo?
Không đúng, không đúng. Không phải nàng phát hiện ra hắn muốn đánh lén, ban đầu nàng đã có sẵn ý định đánh lén rồi.
Lạc Hà Tông vốn định ăn gian một ván, ai bảo họ cũng hết cách rồi, thua liên tục ba trận như thế, tới ván thứ tư bắt buộc phải thắng, cho dù dùng chút thủ đoạn cũng được. Nhưng ai mà ngờ, đệ tử Đạo Nhất tông còn chơi bẩn hơn họ, quả thực không giống bình thường.
Chung Linh thấy Triệu Tín kiêng kị nhìn mình thì cười hì hì nói:
“Sư huynh vừa rồi định đánh lén ta đúng không?”
Triệu Tín nghe vậy thì xụ mặt xuống tức giận nói:
“Như nhau cả thôi.”
“Không giống nhau được, sư muội vừa thi triển thuật pháp của Đạo Nhất tông ta, Kiếm Trong Tay Áo.”
Kiếm Trong Tay Áo? Triệu Tín nghe vậy sững sờ, những mọi người ở đây sững sờ, tất cả đệ tử các phong khác của Đạo Nhất tông sững sờ.