Triệu Tín không phải đệ tử Đạo Nhất tông, tất nhiên hắn ta không biết Tụ Trung Kiếm là cái gì, nhưng các cường giả và các đệ tử khác của Đạo Nhất tông ở đây cũng đều tỏ vẻ quái dị.
“Sư huynh, trong tông môn có môn thuật pháp Tụ Trung Kiếm này sao?”
“Chưa từng nghe nói.”
“Ta cũng không biết, nhưng sao nghe giống như là chạy rồi đánh lén người ta vậy?”
Tụ Trung Kiếm chó má, người sáng suốt đều nhìn ra được, Chung Linh và Triệu Tín giống nhau, đều là chạy rồi đánh lén, nhưng vừa nói ra lời này đã lập tức bị các Phong Chủ ngồi ở phía trước quát lớn.
“Đánh lén gì chứ, đây rõ ràng là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.”
“Không có mắt nhìn gì cả, Tụ Trung Kiếm là bí phát không truyền ngoài của Đạo Nhất tông ta.”
“Đã bảo bình thường các ngươi chăm chỉ tu luyện chút, ai nấy đều chỉ biết chơi, bây giờ ngay cả Tụ Trung Kiếm cũng không biết.”
Bị các Phong Chủ quát mắng, đầu tiên các đệ tử thân truyền sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, rối rít gật đầu khen hay.
“Hay, sư muội trâu bò.”
“Không ngờ sư muội lại tu luyện Tu Trung Kiếm đến cảnh giới viên mãn, sư huynh bội phục.”
Cùng với tiếng reo hò của mọi người, những người khác ở đây cũng bị dao động, bao gồm cả Triệu Tín, nhìn về phía Chung Linh, lạnh lùng nói ra.
“Hay cho một chiêu Tụ Trung Kiếm, sư huynh lĩnh giáo.”
Con hàng này thật sự tin tưởng, Tô Lạc Tinh ở phía sau thấy vậy mà giật giật khóe miệng, mẹ nó ngươi là óc heo à, người ta nói cái gì ngươi cũng tin sao?
Vốn dự định chơi bẩn, kết quả không thành công thì cũng thôi đi, giờ lại còn bị người ta nắm thóp.
Tô Lạc Tinh tức giận nói xoáy Tề Hùng.
“Tụ Trung Kiếm, lão phu sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng nghe nói thuật pháp này, không phải là Đạo Nhất tông tự nghĩ ra đấy chứ?”
Đối với lời này, Tề Hùng coi thường cười nói.
“Ếch ngồi đáy giếng, thiên hạ này to lớn, ngươi còn chưa nghe thấy nhiều chuyện lắm.”
Khi nói chuyện, Chung Linh và Triệu Tín đã chiến đấu ác liệt.
Thực lực của hai người quả thật không chênh lệch nhiều, tu vi đều là Pháp Tướng Cảnh đại thành như nhau.
Lúc này phía sau hai người lộ rõ Pháp Tướng, mỗi một chiêu thức đều ngập tràn uy thế kinh khủng.
Nhưng dư âm của những chiêu này cũng không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, dù sao đám người ở đây đều có thể coi là đứng đầu Đông Châu.
Ngăn chặn ảnh hưởng trong chiến đấu của hai tên tu sĩ Pháp Tướng Cảnh, tất nhiên không phải chuyện khó khăn gì.
Mà thời gian dần trôi, Chung Linh dần dần chiếm thế thượng phong, chủ yếu là chênh lệch về thân pháp.
Mỗi một môn thân pháp của Chung Linh đều đạt đến cấp bậc viên mãn, chuyển động linh hoạt, Triệu Tín cũng không có cách nào.
Càng cố hết sức, trông thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ thua, Triệu Tín nghiến răng một cái, trực tiếp bắn ra một tấm phù trận.
Trông thấy ngay cả phù trận cũng bỏ ra dùng, mọi người ở đây đều sững sờ, chuyện gì xảy ra thế này? So tài tỉ thí bình thường mà còn cần phải mượn lực của phù trận sao?
Đệ tử Đạo Nhất tông lại càng tức giận quát mắng.
“Phạm quy, đây là phạm quy rồi, so tài nào có thể dùng phù trận.”
“Càn rỡ.”
“To gan.”
Trong tiếng mắng chửi của mọi người ở đây, dường như Chung Linh đã đoán được điều này từ trước, có đề phòng đầy đủ, lập tức nghiêng người, dễ dàng tránh thoát công kích của phù trận.
Thay đổi trong chuyện này vượt qua dự đoán của mọi người, mà lúc này Tề Hùng ngồi trên đài cao cũng trưng ra sắc mặt khó coi nhìn về phía Tô Lạc Tinh, nói.
“Tô lão quái, ngươi làm thế này cũng hơi quá đáng rồi?”
Nhưng nghe vậy, Tô Lạc Tinh lại mặt không đổi sắc nói.
“Tỷ thí so tài mà, tất nhiên có thể dùng mọi loại thủ đoạn, Triệu Tín am hiểu phù trận, có gì không thể sử dụng? Trước đó cũng không nói là không thể sử dụng phù trận.”
Vừa nói ra lời này, trong mắt Tề Hùng lấp lóe ánh sáng sắc lạnh, cái này còn cần phải nói sao? Cũng giống như không thể ăn cớt vậy, chẳng lẽ mỗi ngày ngươi đi ra ngoài còn cần người khác nói với ngươi rằng, cớt này không thể ăn, đừng ăn?
Ngay cả đại diện của các thế lực khác cũng âm thần lắc đầu, cảm thấy hành động lần này của Lạc Hà tông thật sự hơi quá đáng.
Nhưng mà bọn họ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Tô Lạc Tinh, dù sao cũng thua liên tiếp ba trận rồi, nếu lại thua nữa, vậy hôm nay Lạc Hà tông coi như mất sạch thể diện.
Càng chưa nói tới Tô Lạc Tinh là người đề nghị muốn so tài, đây chẳng phải là chìa mặt mình ra cho người khác tát à.
Cho nên, Lạc Hà tông nhất định phải thắng trận này.
Chỉ là thủ đoạn quả thật không ra gì.
Mọi người của Đạo Nhất tông đều lộ vẻ bất mãn, thi nhau lên tiếng kháng nghị, nhưng Chung Linh vẫn luôn không nói gì, lúc này lại đột nhiên lên tiếng nói với Tô Lạc Tinh.
“Tô Tông Chủ, ngài xác định có thể sử dụng phù trận trong trận chiến này sao?”
Nghe vậy, Tô Lạc Tinh nhíu mày nhìn Chung Linh cười dịu dàng, luôn cảm thấy nha đầu này có chút vấn đề, nhưng Triệu Tín đã sử dụng phù trận rồi, bây giờ hắn ta cũng không thể tự vả mặt mình, chỉ có thể kiên trì nói ra.
“Trước đó không nói, vậy tất nhiên là có thể rồi.”
“Như vậy à!”
Nghe vậy, Chung Linh gật đầu đáp lời, mà mọi người xung quanh cũng không biết nàng ta muốn làm gì.
Mãi tới một giây sau, Chung Linh giơ hai tay kết ấn, quanh người Triệu Tín lập tức xuất hiện những cột lửa phóng lên tận trời.
Biến cố bất thình lình khiến Triệu Tín ngẩn ra, mọi người xung quanh cũng sững sờ.
“Phù trận chi lực?”
“Phù trận từ đâu tới?”
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Chung Linh sử dụng phù trận, nhưng những phù trận chi lực này từ đâu tới?
Hơn nữa còn ngay bên cạnh Triệu Tín, đều này không hợp thói thường.
Hoàn toàn không chút phòng bị, trực tiếp bị Bạo Viêm Phù - phù trận lục phẩm nhấn chìm.
“Đáng chết, lúc nào…”
Mãi đến giây phút cuối cùng, Triệu Tính cũng không biết Chung Linh chôn xuống phù trận từ lúc nào, hơn nữa, làm sao chôn những phù trận này vào trong đất?
“Quên nói cho Triệu sư huynh biết, thật ra sư muội cũng từng nghiên cứu phù trận, vẫn coi như có chút thành tựu.”
Ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, Chung Linh đã âm thầm chôn xuống mặt đất mấy tấm Bạo Viêm Phù.
Trong khoảng thời gian gần đây, Ngọc Nữ Phong các nàng không chỉ tu luyện mà còn nghiên cứu không ít thủ đoạn xiên vẹo.
Dù sao cũng là tu sĩ, vào nam ra bắc, một ngày ba bữa, biết vài món nghề sẽ tốt hơn, càng nhiều tài thì càng dễ sống mà.
Mọi người Đạo Nhất tông vốn dĩ còn đang lo lắng cho Chung Linh, bất bình thay Chung Linh, lúc này cũng ngây ra như phỗng.
Tiếng hét tức giận trước đó đã hoàn toàn biến mất, mỗi tên đệ tử thân truyền đều trợn tròn hai mắt, trong miệng khẽ lẩm bẩm.
“Bố trí phù trận lúc nào vậy?”
“Không thích hợp, Chung Linh sư muội có gì đó là lạ.”
“Há lại chỉ có Chung Linh sư muội, ta cảm thấy toàn bộ Ngọc Nữ Phong đều không thích hợp.”
Bốn trận so tài, thủ đoạn của mấy đệ tử thân truyền Ngọc Nữ Phong này quả thật khiến người ta nhìn mà than thở, trợn mắt ngoác miệng.
Nhất là trận đấu giữa Chung Linh và Triệu Tín này.
Ban đầu là đánh lén, cuối cùng là phù trận, không khó có thể nhìn ra, Lạc Hà tông đã chuẩn bị đầy đủ, chính là muốn chiến thắng, cho dù chơi bẩn cũng không tiếc giá nào.
Đổi lại là đệ tử khác ra sân, đoán chừng thật sự bị hãm hại.
Nhưng kết quả thì sao, hoàn toàn bị Chung Linh nắm thóp.
Đặc biệt là phù trận này, Triệu Tín kia thua rồi.
Nhìn mấy người Chung Linh, các đệ tử chỉ cảm thấy lạ lẫm, hoàn toàn không giống với Ngọc Nữ Phong trước đó.
Trái lại là các Phong Chủ ngồi ở phía trước, mặc dù trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đều lên tiếng.
“Nha đầu Chung Linh không tệ, quả nhiên là đã nghiên cứu phù trận.”
“Không tệ không tệ, thủ pháp sử dụng phù trận này cũng không kém lão phu là mấy.”
“Bách Hoa sư muội dạy dỗ tốt lắm.”