“Hoan nghênh các vị đến Đạo Nhất tông ta tham gia thịnh hội lần này, ta kính các vị một chén.”

“Tề Tông Chủ khách sáo rồi.”

“Đúng vậy, bọn ta có thể đến Đạo Nhất tông, đó là vinh hạnh của bọn ta.”

“Ha ha, mời Tề Tông Chủ cùng uống chén này.”

“Tốt, vậy ta uống chén này cùng các vị.”

Mọi người cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

“Thịnh hội lần này chính là để chào đón Thanh Thạch đạo hữu gia nhập Đạo Nhất tông ta…”

Sau đó chính là mấy lời nói rập khuôn, nhưng nhìn Tề Hùng ở trên chủ tọa, mọi người đều hơi nghi ngờ, Thanh Thạch đâu rồi?

Theo lý mà nói, Thanh Thạch mới là nhân vật chính lần này, sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện?

“Lại nói, Thanh Thạch đạo hữu đâu rồi?”

“Không biết.”

“Đúng vậy, sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện?”

Không ít người nghi ngờ, mà Tề Hùng ở trên chủ tọa, tất nhiên thấy hết vẻ mặt của mọi người, trong lòng không nhịn được thầm mắng, mẹ nó hai cái tên chỉ giỏi hãm hại người khác, để đường đường Tông Chủ ông đây phải đứng lên trước gánh vác.

Nhưng hết cách rồi, dù thế nào cũng phải tiếp tục tiến hành thịnh hội lần này, Tề Hùng cũng chỉ có thể kiên trì.

Nói xong xuôi, lại uống một chén rượu, đang định để mọi người thỏa thích uống rượu, nhưng lúc này lại có người lên tiếng.

“Các vị, tiệc rượu lần này không cần gò bó, hiếm khi chúng ta tề tụ với nhau, hôm nay nhất định phải thỏa thích uống rượu, nào…”

“Tề Tông Chủ, không biết Thanh Thạch đạo hữu đâu rồi? Hắn ta chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?”

Vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều sững sờ, các cường giả Đạo Nhất tông thì nhíu mày, ánh mắt không thân thiện nhìn về phía tiếng nói truyền ra.

Là một ông lão tóc bạc, khí thế bất phàm, mặc trường bào màu đen, trông vô cùng uy nghiêm.

Người này là Tông Chủ Tô Lạc Tinh của Lạc Hà tông, cũng là một nhân vật máu mặt ở Đông Châu, thân phận và địa vị ngang bằng với Tề Hùng, thảo nào hắn ta dám trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời của Tề Hùng.

Nhưng mà, rõ ràng trong lời này mang theo ý khiêu khích, tất nhiên mọi người đều nghe ra được.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của các cường giả Đạo Nhất tông, Tô Lạc Tinh không thèm để ý, mỉm cười nói.

“Tề Tông Chủ ngươi cũng đã nói ở trên đó rất lâu rồi, sao Thanh Thạch đạo hữu vẫn chưa xuất hiện, có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

Nghe vậy, Tề Hùng nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tô Lạc Tinh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong lúc nhất thời, bầu không khí nơi đây cũng trở nên căng thẳng.

Mặc dù tứ đại tiên tông của Đông Châu liên minh với nhau, cùng nhau chống lại Yêu tộc, ma tu, nhưng tất nhiên ngày thường cũng có không ít cạnh tranh.

Dù sao ai mà không muốn trở thành đệ nhất tông môn, khống chế Đông Châu chứ!

Trông thấy là chuyện liên quan đến tứ đại tông môn, các tu sĩ đều không dám lên tiếng, bọn họ cũng không dám dính vào phiền toái như vậy.

Cũng may đối mặt một lát, Tề Hùng lại cao giọng cười nói.

“Thật không khéo, đúng lúc Thanh Thạch và Hồng Tôn bị ta phái đi xử lý chút chuyện, trước mắt không có ở trong tông môn.”

Khi biết Tô Lạc Tinh đích thân đến, Tề Hùng đã biết lão già này không có lòng tốt gì, dù sao đấu đá nhiều năm như vậy, hắn ta là loại mặt hàng gì, Tề Hùng đã biết rõ từ lâu.

Trước đó đã chuẩn bị đối đáp, so với tiếp tục giấu giếm, còn không bằng thoải mái thừa nhận, hoàn toàn phá hỏng mấy lời tiếp theo của lão già này, dù sao ta cũng đã thừa nhận là không có ở đây rồi, ngươi còn có thể làm gì?

Quả nhiên nghe vậy, Tô Lạc Tinh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã cười nói.

“Thịnh hội sắp đến, Tề Tông Chủ còn phái Thanh Thạch đạo hữu ra ngoài, thật khiến người ta nghi ngờ.”

“Chuyện đột xuất mà thôi.”

“Thật sao? Nhưng mà gần đây Đông Châu cũng không xảy ra chuyện lớn gì?”

“Sao vậy, nghe ý của Tô Tông Chủ, Đạo Nhất tông ta làm chuyện gì, chẳng lẽ còn phải báo với ngươi một tiếng?”

“Thế này thì cũng không cần.”

Đưa qua đẩy lại, Tề Hùng quay đầu nói với mọi người ở đây.

“Hôm nay Thanh Thạch thật sự không có ở trong tông, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thịnh hội lần này, tấm lòng chào đón Thanh Thạch của Đạo Nhất tông ta không hề thay đổi, các vị lại uống cùng ta một chén, mừng Thanh Thạch gia nhập Đạo Nhất tông ta.”

Tề Hùng lên tiếng, tất nhiên mọi người không dám không nể mặt, lập tức thi nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Chuyện này cũng coi như trôi qua, mặc dù hơi mất mặt, nhưng như vậy là rất tốt rồi, dù sao Tề Hùng đã cố gắng hết sức.

Nhưng mà, Tô Lạc Tinh đã đích thân đến Đạo Nhất tông, chắc chắn sẽ không cứ cho qua như vậy, hắn ta muốn Tề Hùng không thoải mái, Đạo Nhất tông không thoải mái.

Cho nên, mới uống được mấy chén, lão già này lại lên tiếng.

“Tề Tông Chủ, uống rượu như vậy rất nhạt nhẽo vô vị, hay là chúng ta tổ chức mấy tiết mục?”

“Ngươi muốn tiết mục gì?”

Lão già ngươi thật sự ngồi không yên được à, vài phút lại muốn gây sự, Tề Hùng lạnh nhạt nói.

“Lần này ta mang theo mấy tên đệ tử đến, hay là để bọn họ so tài với đệ tử Đạo Nhất tông, cũng coi như làm nóng bầu không khí, thế nào?”

So tài? Nói trắng ra là muốn làm bẽ mặt nhau, nhưng mà Tề Hùng có lòng tin tuyệt đối với đệ tử của mình, cho nên ngươi muốn đánh thì đánh thôi.

“Được, nếu Tô Tông Chủ đã có nhã hứng này, đương nhiên bản tọa sẽ không làm ngươi mất hứng.”

“Sảng khoái, nhưng mà chỉ so tài thôi thì cũng không thú vị gì, hay là chúng ta thêm một ít tiền đặt cược?”

Quả nhiên, lão già này đã vạch sẵn kế hoạch.

Một tháng trôi qua, Bách Hoa tiên tử cũng đã trở về tông môn.

Lúc đầu đám đệ tử ngồi sau lưng Bách Hoa tiên tử chẳng có tí hứng thú gì với cái gọi là so tài này, nhưng vừa nghe thấy tiền đặt cược, mấy người Triệu Nhu, Chung Linh lập tức ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, chỉ thấy Tô lão đầu và Tề Hùng thi nhau lấy ra vô số bảo vật.

Hầu hết đều là mấy thứ như linh quả, đan dược… có trợ giúp cho tu luyện.

Thấy vậy, hai mắt Chung Linh sáng lên, nói.

“Còn có chuyện tốt này?”

Phải biết, mặc dù các nàng kiếm được ít điểm tông môn, nhưng hoàn toàn không đủ dùng, muốn tăng cao tu vi, nào là linh quả, nào là đan dược, nào là công pháp, đủ mọi loại thứ, một thứ cũng không thể thiếu.

Mấy vạn điểm tông môn, vài phút đã không còn.

Nhưng bây giờ, nhiều bảo bối như vậy bày ra trước mắt, dưới cái nhìn của Chung Linh, quả thật chính là cho không.

Vốn không muốn tham gia thịnh hội lần này, đều là mấy lão già nói khoác với nhau, có ý nghĩa gì chứ, nhưng sư tôn có lệnh, mấy đệ tử thân truyền các nàng đành phải đến, phong khác cũng là như vậy.

Nhưng bây giờ, mấy người lập tức cảm thấy chuyến này không lỗ.

Nếu như không đến, đi đâu kiếm nhiều bảo bối như vậy?

Tính toán đơn giản một chút, chỉ với những đan dược và linh quả mà Tô Lạc Tinh lấy ra đã có giá trị gần ba mươi vạn điểm tông môn rồi.

Đây chính là một khoản điểm tông môn lớn đó.

“Hì hì, hì hì…”

Trong lúc nhất thời, mấy người Triệu Nhu, Chung Linh đề phát ra tiếng cười trầm thấp, Bách Hoa tiên tử ngồi ở phía trước nghe thấy sau lưng không ngừng truyền đến tiếng cười ngốc nghếch, không nhịn được nhíu mày, mấy nha đầu này đang giở trò quỷ gì? Sao đang yên đang lành lại cười rợn người như vậy.

Thân là Phong Chủ của Ngọc Nữ Phong, Bách Hoa tiên tử đương nhiên đã nghe về những việc mà đệ tử của mình đã làm sau khi trở về môn phái.

Vì lý do này, nàng cũng nghiêm khắc khiển trách mấy người Triệu Nhu một trận, thân là đệ tử thân truyền, không làm gương cho hậu bối noi theo đã đành, còn đi gây rắc rối khắp nơi.

Ở Ngọc Nữ Phong, trách mắng đã là một hình phạt rất nặng, nhớ ngày hôm đó, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Sư tôn đã bị biến mất.

Sau đó, đầu tiên Bách Hoa tiên tử bồi thường rất nhiều linh quả cho chuồng ngựa, linh quả rất tốt cho yêu mã.

Sau đó đi Bạch Thảo Phong, vốn định bồi thường điểm tông môn, thân là Phong Chủ, trên người Bạch Hoa tiên tử đương nhiên có rất nhiều điểm tông môn.

Chỉ nói về vấn đề này, Chung Linh đã tức đến ngứa răng, mẹ kiếp những lão già đó đều không phải là đèn kiệm dầu.

Khi nhận điểm tông môn, nguyên một đám giả vờ giả vịt, xuất hết tất cả vốn liếng của vợ.

Cuối cùng, Bạch Hoa tiên tử tự mình nhìn thấy, giỏi lắm, mỗi người ít nhất có một triệu điểm tông môn, mà Trưởng Lão kia càng bá đạo hơn, tổng cộng có hơn ba triệu điểm tông môn.

Rõ ràng, Chung Linh bọn họ đã bị lừa một vố.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa, hiện tại bọn họ quan tâm nhất chính là bảo vật Tô lão đầu lấy ra.

Của ta, tất cả là của ta.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn thay đổi, nhưng Tô Lạc Tinh hiển nhiên không có chú ý tới điểm này, sau khi cùng Tề Hùng chia tay, hai bên xác nhận đánh cược, lập tức, một đệ tử trẻ tuổi sau lưng Tô Lạc Tinh chủ động xin đi giết giặc nói.

“Tông Chủ, đệ tử vẫn luôn rất kính trọng Đạo Nhất tông, vì sao không để đệ tử dẫn đầu.”

Nghe vậy, Tô Tinh Hà giả vờ gật đầu.

“Tu vi của ngươi thấp nhất cũng không sao, trận thứ nhất ta để cho ngươi tham gia, nhớ lấy điểm đến dừng lại, không được tổn hại hòa khí của hai tông chúng ta.”

“Vâng, đệ tử hiểu.”

Sau khi khen ngợi một chút, vị đệ tử trẻ tuổi này đi đến trung tâm của đám đông và nhìn về phía các chư vị Phong Chủ của Đạo Nhất tông, nói chính xác, là nhìn về phía đệ tử thân truyền đứng sau lưng các Phong Chủ.

“Mời chư vị sư huynh chỉ giáo.”

Nàng chắp tay nói, lúc này một đệ tử của Huyết Đao Phong đứng dậy muốn ứng chiến, nhưng Ngọc Nữ Phong bên này nhanh hơn, thiếu nữ ngồi ngoài cùng bên phải đứng dậy trước, nói với Bạch Hoa tiên tử.

“Sư tôn, đệ tử xin chiến đấu.”

Bạch Hoa tiên tử nghe vậy, nhìn tiểu đệ tử của mình một cách kỳ quái.

Ngọc Nữ Phong tổng cộng có sáu đệ tử thân truyền, thiếu nữ này là người nhập môn muộn nhất, ngày thường cũng không thích đánh nhau, sao lần này lại đột nhiên chủ động như vậy?

Nhưng nếu đệ tử muốn xuất chiến vì tông môn, Bách Hoa tiên tử tự nhiên sẽ không ngăn cản, nàng khẽ gật đầu cười nói.

“Cẩn thận một chút, nếu không địch lại thì nhận thua là được, không có gì đáng xấu hổ.”

“Vâng.”

Sau đó, nàng đi về phía trước và đứng đối diện với đệ tử của Lạc Hà Tông.

Phía sau lưng mấy người Chung Linh nguyên một đám đều tỏ ra không cam lòng.

“Không ngờ bị sư muội giành trước.”

“Bỏ đi, sư muội gần đây quá thiếu điểm Tông môn, mấy ngày trước ta vừa mới đổi một viên ngũ phẩm đan dược, trên người xác thực không còn nhiều điểm Tông môn.”

“Sư muội không thành vấn đề, dù sao còn có người, ngươi không thấy đối diện đúng lúc cũng có sáu người sao?”

Đã bắt đầu chọn đối thủ, sáu chọi sáu, vừa đúng, ai cũng có tỷ muội, nghĩ như vậy, tâm tình các thiếu nữ đều cân bằng.

Ở vị trí trung tâm, hai bên đã đứng vững, so với mọi người trong Lạc Hà Tông, tiểu sư muội thấp hơn một cái đầu, nhìn có cảm giác như người lớn đánh trẻ con.

Huống chi, tiểu sư muội này trông cũng dễ thương ngọt ngào, khuôn mặt ngây thơ vô hại, trên đầu buộc hai lọn tóc đuôi ngựa, thật sự là không có chút uy hiếp nào.

Ngay cả các đệ tử của Lạc Hà Tông cũng phải mỉm cười, đúng là một nha đầu dễ thương, khó trách mọi người nói rằng Ngọc Nữ Phong của Đạo Nhất tông là thánh địa của các tu sĩ nam.

“Sư huynh xin chỉ giáo.”

Đúng lúc này, tiểu sư muội lộ ra nụ cười, nàng chắp tay nói.

Giờ khắc này, vị đệ tử Lạc Hà Tông sắp tan chảy, không được, thật đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu.

Đối mặt với một đối thủ như vậy, thân là một nam nhân, làm sao hắn có thể nhẫn tâm hạ thủ được đây.

Hiển nhiên hắn cũng không hiểu nhiều về Đạo Nhất tông, nếu như lúc này các đệ tử nội môn, ngoại môn của các phong khác của Đạo Nhất tông có mặt, nhất định sẽ mắng hắn là đồ ngu.

Trên đầu chữ sắc có cây đao ngươi cũng không biết, còn tu cọng lông tiên gì nữa, về nhà, tắm rửa và đi ngủ đi.

Đệ tử Ngọc Nữ Phong này thoạt nhìn ngọt ngào dễ mến, nhưng cũng chỉ là bề ngoài, càng đẹp càng nguy hiểm, ngươi biết đấy.

Còn chưa đánh mà đã bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?

Khóe miệng vô thức hiện lên một nụ cười, vị đệ tử Lạc Hà tông này dịu dàng đáp lại.

“Xin chào sư muội, sư huynh họ Vương tên Mệnh, nhân sĩ Lương Sơn quốc, sống ở ngôi nhà thứ hai ở cửa thôn Vương Gia, Mã Gia Đồn, mười dặm sườn núi, huyện Chu Lâm, quận Kim Hồ, Lương Sơn quốc. Phụ mẫu ta vẫn còn sống, có năm huynh muội, huynh xếp thứ hai.”

Khi Vương Mệnh nói, mọi người có mặt đều có chút bối rối, đây không phải là đang tỷ thí sao? Tại sao lại bắt đầu tự giới thiệu gia môn, hơn nữa ngươi mẹ nó có cần phải chi tiết như vậy không?

Ngay cả Tô Lạc Tinh cũng không thể nhịn được thấp giọng quát.

“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi.”

Thấy Phong Chủ nói như vậy, Vương Mệnh vội vàng ngậm miệng, tiểu sư muội lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi sư huynh.”

Với một nụ cười, Vương Mệnh đã ngây ngất sung sướng đê mê, ngọt ngào, ngọt ngào quá.

“Sư muội, chẳng qua là tỷ thí mà thôi, nào, sư huynh nhường muội ba chiêu, muội muốn làm gì thì làm.”

Nàng đã bắt đầu giả bộ rồi, nhưng lúc này, tiểu sư muội mở to hai mắt nói với chút ngây thơ.

“Như vậy không được đâu sư huynh?”

Càng như vậy, Vương Mệnh càng trở nên đắc ý, hắn nói mà không cần suy nghĩ.

“Sư muội cứ việc ra tay là được, đúng lúc sư huynh cũng vừa luyện kiếm pháp, nói không chừng ta có thể dạy sư muội một chút.”

Chung Linh và những người khác nhìn thấy điều này, sắc mặt trên khuôn mặt của họ đã trở nên vô cùng kỳ lạ, người này lấy đâu ra sự tự tin?

Ngươi không cảm thấy tu vi của đối thủ trước khi ra tay sao?

Ngươi chỉ là Nguyên Anh Cảnh tiểu thành tu vi, sư muội đã tu thành Nguyên Anh Cảnh viên mãn, ngươi còn muốn chỉ đạo người ta sao?

Người này thật vô dụng, ngay cả Triệu Nhu cũng nhẹ nhàng nói.

“Nếu muốn người ta diệt vong, trước tiên ngươi phải làm cho họ trở nên điên cuồng.”

Vừa dứt lời, tiểu sư muội vừa động, vù một tiếng, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.

“Mẹ kiếp.”

Hắn còn chưa kịp nhìn thấy bóng người, tiểu sư muội đã xuất hiện ở trước mặt hắn, Vương Mệnh hai mắt sắp lòi ra ngoài, sau đó bụng hắn truyền đến một trận đau nhói, cả người bay ngược ra ngoài.

Trước sau chỉ trong một nháy mắt, ngay cả những người chung quanh đều sửng sốt, có người thậm chí còn chưa nói xong.

“Hai người bọn họ đều là đệ tử thân truyền, xem ra đây là một trận kịch chiến.”

“Đúng vậy, bọn họ đều là đệ tử thân truyền của tứ đại tông môn, cho nên kịch sẽ hay đây.”

“Kịch hay gì chứ, tất cả đã kết thúc.”

“Gì?”

Trận chiến khốc liệt quái gì, một cước đã bị đá bay ra ngoài.

Quay đầu nhìn lại, Vương Mệnh đã nằm trên mặt đất, hai mắt trắng dã, trong miệng còn không ngừng phun ra bọt trắng.

Trong lúc nhất thời, khóe miệng của những người từng khoe khoang sẽ có một trận chiến khốc liệt liền co giật.

Vậy thôi sao? đệ tử thân truyền gì chứ, ta nhổ vào.

Trông hắn ta như con chó, còn mặt mũi nào nói nhường người ta ba chiêu, ngươi mẹ nó chống nổi ba chiêu cũng không tệ.

Hắn không nói nên lời, lúc này Vương Mệnh miễn cưỡng mới chống đỡ cánh tay, thấy thế, mọi người ánh mắt đều sáng lên, chẳng lẽ có bước ngoặt sao?

Nhưng giây tiếp theo, Vương Mệnh giơ ngón tay cái lên với tiểu sư muội, nói gì đó.

“Sư muội thân pháp tốt.”

Sau đó, hắn ta nghiêng đầu bất tỉnh nhân sự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play