Long cung rộng lớn bây giờ đã thành một đống hỗn loạn, chiến đấu diễn ra ở khắp mọi nơi.
Ngay khi Thần Kiếm Phong đánh tới Long Cung, bên trong Đạo Nhất tông cũng náo nhiệt vô cùng, bởi vì lễ mừng chào đón Thanh Thạch sẽ tiến hành vào ngày mai.
Tất cả các thế lực lớn ở Đông Châu đều phái người tới đủ, dù sao vẫn phải nể mặt Đạo Nhất tông.
Thế nhưng đối mặt với thịnh hội như thế, Tông Chủ Tề Hùng của Đạo Nhất tông lại không vui vẻ nổi.
Trong động phủ, Tề Hùng ôm vẻ mặt u sầu ngồi đó, mấy ngày nay hắn nghĩ đủ mọi cách liên hệ Hồng Tôn và Thanh Thạch, nào là Truyền Âm Phù, Hiển Ảnh Trận, v.v… thế nhưng vẫn không liên lạc được.
“Hai tên đáng chết này chạy đi đâu rồi không biết!”
Tề Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, ngày mai điển lễ sẽ bắt đầu, mà người bây giờ vẫn chưa tìm được, hắn phải làm sao đây.
Bây giờ, không ít các thế lực đã tới Đạo Nhất tông rồi, Tề Hùng chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Người đại diện của các thế lực lớn đều được an bài trên đỉnh Chủ Phong, trong nhất thời, nơi ấy náo nhiệt vô cùng.
Bởi vì lễ mừng còn chưa bắt đầu, mọi người túm năm tụm ba nói chuyện uống rượu với nhau.
“Lần này Thanh Thạch gia nhập Đạo Nhất tông góp phần giúp Đạo Nhất tông có thêm một vị Thánh Giả nữa.”
“Đúng vậy, ai ngờ được chứ. Thanh Thạch cả đời không gia nhập tông môn nào, tới cuối cùng lại lựa chọn Đạo Nhất tông.”
“Không hổ danh là tông môn đứng đầu Đông Châu.”
Đối với việc Thanh Thạch gia nhập Đạo Nhất tông, phần lớn mọi người cảm thán là chính. Đương nhiên cũng có người hâm mộ ví dụ như ba tông môn Lạc Hà Tông, Thanh Vân Tông, Hoàng Cực Tông.
Hiển nhiên bọn họ cũng có lòng ghen tị, dù sao Thanh Thạch là một vị Thánh Cảnh viên mãn, nếu như hắn gia nhập tông môn bọn họ vậy chắc chắn sẽ giúp tông môn phát triển mạnh.
Đáng tiếc, người ta lựa chọn Đạo Nhất Đông, kể từ đó Đạo Nhất tông lại mạnh mẽ thêm vài phần, ngồi chắc vị trí tông môn đệ nhất Đông Châu.
Trong khi họ còn đang bàn tán, hai bóng đen đáp xuống quảng trường Đạo Nhất tông.
Chẳng qua phối hợp này có chút quái dị, nếu như họ không nhìn lầm thì đó là một người và một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc.
Nếu như Hắc Đỉnh Tiên Hạc là tọa kỵ, vậy vì sao ban nãy Tiên Hạc lại cưỡi người đáp xuống?
Họ không nhìn lầm, lúc hai bóng đen đáp xuống là người cõng Tiên Hạc, trông khá giống bị Tiên Hạc cưỡi lên. Nhất thời, đám người bối rối không thôi.
Ngay cả chấp sự phụ trách đón tiếp của Đạo Nhất tông cũng mất vài giây sửng sốt rồi mới lấy lại tinh thần, hắn vội vàng tiến lên, nhiệt tình chào hỏi:
“Vương Trưởng Lão.”
Mọi người không xa lạ gì với người vừa tới, đây là Đại Trưởng Lão Vương Thiết Thụ của Thiết Tượng Cốc, là nữ nhân nổi danh hiếm thấy của Đông Châu.
Gã chấp sự của Đạo Nhất tông đứng trước mặt Vương Thiết Thụ còn cao chưa tới ngực nàng, hắn chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn. Vương Thiết Thụ thì đã đảo quanh bốn phía.
“Hồng ca đâu?”
“Hồng Tôn Phong Chủ còn đang bế quan.”
Việc Hồng Tôn và Thanh Thạch không ở trong tông môn tạm thời chỉ có số ít vài người và đám Trưởng Lão Thần Kiếm Phong biết rõ, còn những người khác bây giờ vẫn chưa biết gì.
Vương Thiết Thụ nghe vậy thì nhìn qua Hồng Bảo bên cạnh, ánh mắt ấy của nàng ngọt ngào, tràn đầy yêu thương cùng mong mỏi.
Hồng Bảo bị nàng nhìn, nó nhịn không được co rụt cổ lại. Nó sắp điên rồi, quỷ mới biết một tháng này nó đã phải trải qua những chuyện gì.
Vốn nó gặp phải con súc sinh kia, sau đó thì nó có!
Mà Vương Thiết Thụ sau khi biết nó có thì mừng rỡ không thôi, chăm sóc nó cẩn thận từng chút một, giống như trong bụng nó là đứa nhỏ của Hồng Tôn vậy.
Nó không cần phải tới vườn linh thú nữa mà được ở lại ngay trong động phủ, một ngày ăn bảy, tám bữa, ngoài ra còn có các loại đan dược dưỡng thai, các loại linh quả, suối tiên, thậm chí Vương Thiết Thụ còn phát rồ tới mức mời hai thị nữ đi theo bên cạnh nó hầu hạ.
Lúc trước hai thị nữ kia biết bản thân phải hầu hạ một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc thì đứng như trời trồng.
Vương Thiết Thụ làm vậy không phải đang nhục nhã các nàng sao, nào có ai đi hầu hạ một con súc sinh chứ!
Nhưng cuối cùng, hai tên thị nữ kia cũng không từ chối, chỉ bởi Vương Thiết Thụ trả công cao.
Từ ngày đó bắt đầu, Hồng Bảo bước lên cuộc sống hạnh phúc nhất của đời làm Tiên Hạc, cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay, thậm chí lúc đi ra ngoài toàn là Vương Thiết Thụ cõng nó.
Liếc mắt đưa tình một hồi, sắc mặt Vương Thiết Thụ hồng lên nói: “Hồng Bảo, chúng ta đi tìm Hồng ca được không? Ta phải nói việc vui này cho hắn biết, chắc chắn Hồng ca sẽ vui vẻ lắm, dù sao ngươi mang thai là nhờ công lớn của Hồng ca.”
Tất nhiên là vậy rồi, trong suy nghĩ của Vương Thiết Thụ, Tiểu Bạch do Hồng Tôn một tay nuôi lớn, không có Hồng Tôn sẽ không có Tiểu Bạch, không có Tiểu Bạch sao Hồng Bảo có thể mang thai, như vậy suy ra công lao của Hồng Tôn lớn không kể xiết.
Nhưng những người khác thì không biết những thứ đó, Chấp Sự Đạo Nhất tông đứng cạnh đã ngây ra như phỗng.
Hắn nghe được cái gì chứ?
Ôi trời ạ, con tiên hạ màu đen này mang thai, sau đó… sau đó Hồng Tôn Phong Chủ còn có công lớn? Chẳng nhẽ giống những điều mà hắn nghĩ sao.
Gã Chấp Sự giật nhẹ khóe miệng, vẻ mặt như gặp quỷ nói:
“Vương Đại Trưởng Lão chắc chắn việc con Hắc Đỉnh Tiên Hạc này liên quan tới Hồng Tôn Phong Chủ không?”
Vương Thiết Thụ nghe vậy thì không do dự chút nào, nàng ngẩng cao đầu, khẳng định chắc nịch:
“Tất nhiên chắc chắn, không có Hồng Tôn sao Hồng Bảo có thể mang thai được.”
“Mà thôi, nói ra ngươi cũng không hiểu, cái thai trong bụng Hồng Bảo là kết tinh tình yêu của ta và Hồng ca đấy. Ta đi tìm Hồng ca đây, còn chuyện động phủ ngươi cứ xem rồi sắp xếp là được.”
Vương Thiết Thụ lười nói nhảm với gã Chấp Sự, nàng cõng Hồng Bảo lên lớn tiếng nói:
“Hồng Bảo, ngồi cho chắc vào.”
Sau đó nàng bay thẳng về phía Thần Kiếm Phong, để lại gã Chấp Sự đứng đơ tại chỗ.
Sao hắn càng nghe càng không hiểu gì thế?
“Không đúng, mình phải nghĩ kĩ lại mới được.”
Đầu óc hắn rối tung lên, gã Chấp Sự đứng nguyên tại chỗ cẩn thận sắp xếp mọi chuyện.
Đầu tiên là con Tiên Hạc kia mang thai, sau đó là Hồng Tôn phong chủ có công lao to lớn, tiếp theo là cái thai trong bụng con Tiên Hạc này là kết tinh tình yêu của Vương Thiết Thụ Trưởng Lão và Hồng Tôn phong chủ.
Cái mớ lộn xộn quái quỷ gì đây!
Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra giữa hai người và một con hạc chứ? Có thể chơi hoang dại tới mức độ vậy sao?
Gã Chấp Sự cảm thấy tam quan bản thân sắp vỡ vụn rồi.
Phía bên kia, Vương Thiết Thụ cõng Hồng Bảo đi tới Thần Kiếm Phong, nàng bay thẳng tới động phủ của Hồng Tôn.
Để ngừa để lộ tin tức, Tề Hùng đã sớm sai người chữa trị lại trận pháp của Hồng Tôn và Thanh Thạch, mở ra một lần nữa.
Vương Thiết Thụ nhìn trận pháp được mở ra, gương mặt đỏ bừng như thể thiếu nữ hoài xuân. Nàng tiến tới chạm nhẹ vào trận pháp ngượng ngùng nói:
“Hồng ca, ngươi đâu rồi? Ta tới thăm ngươi đây, Hồng Bảo cũng tới nữa, ngươi ra mở cửa được không? Ta có tin vui muốn báo cho ngươi.”
Vương Thiết Thụ nói xong không nhịn được nở nụ cười rụt rè, nàng xấu hổ chết mất thôi!
Nhưng đáp lại lời nàng không phải Hồng Tôn mà là một gã Trưởng Lão Thần Kiếm Phong vừa vội vàng chạy tới. Sắc mặt Trưởng Lão này biến đổi, nhưng ai bảo không còn cách khác, Tông Chủ có lệnh, hắn chỉ có thể kiên cường tiến lên phía trước.
“Vương Đại Trưởng Lão.”
“Ừ.”
Lúc đối diện với người khác, Vương Thiết Thụ lấp tức tỏ ra lạnh nhạt.
“Phong Chủ đang bế quen, hiện giờ không tiện tiếp khách.”
Trưởng Lão kia cũng không để ý tới thái độ của nàng, mở miệng nói thẳng.
Vương Thiết Thụ nghe vậy không vui nói: “Ta là khách sao?”
“À…”