Vẫn chưa đấu võ mà khí thế đã yếu đi một phần rồi, cũng hết cách, ai bảo đám đệ tử của Thần Kiếm Phong này trông đáng sợ như vậy chứ.
Ánh mắt đó, khóe miệng toét ra đó, không khỏi lộ ra hơi thở cổ quái.
Còn có hai ông lão đứng đầu, mẹ nó Thần Kiếm Phong còn có đệ tử già cỡ này sao? Ở tuổi này rồi sao có thể thông qua đại trận gần biển để đến Đông Hải chứ?
Có điều thời gian đã không cho phép đám Giao Long này nghĩ nhiều nữa, theo lệnh của Hồng Tôn, đệ tử Thần Kiếm Phong bắt đầu tấn công.
“Các đệ tử nhỏ vào Long cung giết chết Giao Long, xông lên.”
“Giết.”
Đệ tử Thần Kiếm Phong vốn đã phấn khích đến cực điểm, nghe vậy thì càng như mãnh hổ xổng chuồng, mấy ngàn người ít ỏi như lại có khí thế của mấy trăm ngàn người.
Hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, miệng không ngừng hét xông lên giết.
“Thịt rồng, thịt rồng.”
“Xông vào Long cung, giết Giao Long, ăn thịt rồng.”
Thấy vậy những con Giao Long này hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, lập tức bỏ chạy mất dạng, chỉ có điều đệ tử Thần Kiếm Phong đương nhiên không thể cho chúng cơ hội này.
Hai người Hồng Tôn và Thanh Thạch không ngừng chỉ huy chúng đệ tử.
“Vây lại vây lại, đừng để chúng chạy.”
“Không cần đâu, khoan hẵn lo đám thủy tộc khác.”
“Giết Giao Long trước, giết Giao Long trước.”
“Ngươi cố ý đuổi theo con cua khổng lồ kia làm gì, giết Giao Long đi.”
“Bày trận pháp đi, vây chúng lại trước rồi nói.”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”
“Đừng có dùng Liệt Hỏa Phù, cẩn thận thị thể.”
“Từ Kiệt, đánh vỡ cổng cho ta.”
Hiện trường lập tức hỗn loạn, nhưng loạn thì loạn thì hiệu suất của chúng đệ tử Thần Kiếm Phong lại càng cao hơn.
Giết rồng, thi triển trận pháp, bao vậy, các ty kỳ chức của mọi người phối hợp vô cùng ăn ý.
Thấy đám Giao Long thoáng chốc đã bại trận, lúc này đám thủy tộc vậy quanh cũng có chút quấn quýt.
“Làm sao đây? Cứu hay là không cứu đây?”
Cho tới nay tộc Giao Long đều là vua Đông Hải, thống lĩnh các thủy tộc khác, bây giờ trơ mắt nhìn tộc Giao Long bị tàn sát, đám thủy tộc này rất khó không ra tay.
Vừa cắn răng thì có thủy tộc nói.
“Cứu, đám đệ tử Thần Kiếm Phong quá ngang ngược, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì.”
Đây gọi là chủ nhục thần chết, nhìn thấy vương tộc nhà mình bị tàn sát thì làm sao có thể không ra tay chứ.
“Giết.”
Phút chốc đám thủy tộc khác xông lên như ong vỡ tàn, muốn phá vỡ vòng vây của Thần Kiếm Phong, làm đường lui cho đám Giao Long.
Đang giết rồng yên ổn, đột nhiên gặp đám thủy tộc khác tấn công, đệ tử Thần Kiếm Phong lập tức dừng lại.
Quay đầu nhìn sáng đám thủy tộc kia, trong mắt tràn trề sát khí.
“Muốn chết.”
Phút chốc, một nhóm đệ tử trong đó quay đầu giết đám thủy tộc này, người còn lại tiếp tục tàn sát Giao Long.
“Kẻ cản ta ăn cơm, giết không tha.”
“Ta ăn đám Giao Long này chắc rồi, Long Vương có đến cũng không bảo vệ được chúng, ta nói rồi, chết.”
Đang tấn công thì đột nhiên bị làm phiền, lửa giận trong lòng chúng đệ tử cũng có thể tưởng tượng được, hôm nay nếu ai dám khiến bọn họ không ăn được thịt rồng thì dù là Thiên Vương lão tử cũng phải chết ở đây.
Trong nháy mắt, đệ tử Thần Kiếm Phong ùn ùn bùng nổ, vốn dĩ thủy tộc chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, ban đầu còn muốn liều mạng, nhưng giây tiếp theo đã há hốc mồm.
“Không cần sợ, yêu tộc chúng ta nhiều, vây bọn họ lại.”
“Giết, đây là Đông Hải, sao có thể đám nhân tộc này làm mưa làm gió ở đây.”
Đám con dân thủy tộc rối rít lên tiếng la hét, nhưng tiếp sau đó trên người đệ tử Thần Kiếm Phong đột nhiên bùng nổ huyết khí nồng nặc.
“Mẹ kiếp.”
Thấy cảnh này, con dân thủy tộc liền há hốc mồm.
“Đốt cháy khí huyết?”
Không chỉ vậy, mật pháp, đan dược, các loại thủ đoạn có thể nâng cao thực lực đều được thi trưởng vào lúc này, nhất thời tu vi của đệ tử Thần Kiếm Phong không ngừng tăng vọt, bình quân mỗi người đều tăng ít nhất một cảnh giới nhỏ.
“Một đám thức ăn, dám cản ta ăn thịt rồng, giết.”
“Giết.”
Quả thật giống như ma thần giáng thế, nhìn thấy cảnh này, thủy tộc đã hoàn toàn ngơ ngác.
Ưu thế số lượng ban đầu ở trước mặt đệ tử Thần Kiếm Phong dường như hoàn toàn không có tác dụng.
Bên này thủy tộc khác bị tàn sát điên cuồng, bên còn lại, Từ Kiệt đã dẫn người đánh vào Long cung.
“Đừng để cho một con Giao Long nào bỏ chạy.”
Mọi người tản ra tứ phía, nhìn thấy Giao Long là giết ngay.
“Tam sư huynh.”
“Sao thế?”
“Bên này chúng ta không vào được.”
“Để ta xem.”
Dưới sự dẫn dắt của một đệ tử, rất nhanh Từ Kiệt đã đến cung điện của Đại Thái Tử đang được lồng nước bảo vệ.
Đổi lại là người khác thì quả thật không mở được thứ này, có điều vừa hay Từ Kiệt có cách, lấy bàn trận ra, đây là bàn trận lục phẩm, đại trận thổ lưu, vừa hay khắc với lồng nước này.
“Phá.”
Trực tiếp kích hoạt trận pháp, chớp mắt, lồng nước bị phá, Từ Kiệt lập tức dẫn người xông vào.
Vào đại điện, đầu tiền là nhìn thấy Đại Thái Tử ngồi xếp bằng trên đệm.
Một con Giao Long nhưng lại mặc áo đạo sĩ, miệng còn đang niệm, tay thì bấm đốt, thấy đám người Từ Kiệt tiến vào thì chậm rãi mở mắt, nói hờ hững.
“Bọn ngươi nghịch thiên đến đây, ắt bị trời phạt, trận chiến này.”
Hắn cố làm ra vẻ huyền diệu, chỉ là Từ Kiệt hoàn toàn không nghe hắn nói gì, trong mắt đầy ngạc nhiên vui mừng.
“Chết tiệt, Thái Tử Giao Long.”
Nước bọt không ngừng chảy xuống, phải biết rằng, nhị Thái Tử, tam Thái Tử trước đó vì tinh luyện máu tươi nên mọi người chỉ đành nén nước mắt mời Thanh Thạch luyện hóa.
Trước nay chưa từng nếm thử mùi vị của Thái Tử Giao Long, theo lý mà nói, huyết mạch của Thái Tử Giao Long này thuần túy hơn, mùi vị chắc cũng ngon hơn.
Hửm??
Nghe Từ Kiệt nói, Đại Thái Tử nhíu chặt mày, cuối cùng cũng nhìn sang đám người đến.
“Ta đã thấy rõ thiên cơ, trận chiến này của Thần Kiếm Phong người chắc chắn bại trận không thể nghi ngờ, các ngươi tự chịu diệt vong.”
Còn cố ý bày ra trò này, mà lúc này Từ Kiệt đã dẫn người đến trước mặt Đại Thái Tử, quan sát trên dưới một lượt, không ngừng gật đầu.
“Được được được, không hổ là Thái Tử Giao Long.”
“Bây giờ các ngươi lùi lại thì còn một con đường sống.”
“Cuối cùng cũng có thể nếm thử mùi vị của Thái Tử Giao Long này rồi.”
“Ý trời không thể trái, nghịch thiên cuối cùng cũng phải trả giá.”
“Giết nó rồi trực tiếp mang về.”
Mạnh ai người đó nói, Từ Kiệt hoàn toàn không nghe vào được, thiên cơ chó má gì, thấy Từ Kiệt trực tiếp rút trường kiếm khỏi vỏ, Đại Thái Tử có chút không kiềm được.
“Ngươi dám trái lời thiên cơ.”
Lần này Từ Kiệt cũng nhìn qua Đại Thái Tử, có điều vẫn nói với khuôn mặt khinh bỉ.
“Đúng là não bị vô nước rồi, một con yêu thú còn muốn rình trộm thiên cơ, Thần Kiếm Phong của ta cũng không chơi trò hiểu rõ thiên cơ là ý gì, một con yêu thú như người cũng muốn học, tiết kiệm sức lực đi, nào, đưa đầu ra đây chút, tốc độ của ta rất nhanh, không đau.”
“Ta là Đại Thái Tử tộc Giao Long, người dám giết.”
Phụt, nhát kiếm của Từ Kiệt vung xuống, Đại Thái Tử chết tại chỗ.
Thấy thi thể của đại thế tử, Từ Kiệt bĩu môi.
“Còn học người ta tính thiên cơ à, ngay cả bản thân có chết hay không cũng không rõ, đúng là không biết đang luyện cái chó gì.”
Dứt lời, hắn nói với người bên cạnh.
“Thu dọn đi, bảo quản cẩn thận, ta đi xem Thái Tử khác, tộc Giao Long này có năm vị Thái Tử đúng không?”
Nói rồi, Từ Kiệt hùng hổ ra quài.